VN88 VN88

Lồn em thật khít và sâu – Truyện 18+

Chị lòn tay ra sau nắm hai hòn dái tôi kéo về phía trước, xoa xoa trong lòng bàn tay. Tôi một tay thụt trái chuối già, một tay cũng lòn ra trước, bóp hết vú bên này đến vú bên, cái bụng chửa của chị trĩu thành một vòng cung gần sát mặt nệm. Tôi chơi một lúc lâu, chị Hai bắt đầu rống dữ dội rồi run bần bật, chị chùi mặt xuống nệm, há miệng cắn tấm ra trải giường nhai nghiến giữa hai hàm răng. Càng thấy chị sướng tôi càng hứng khởi, nắc, thụt thật mạnh. Hậu môn chị co thất dữ dội, nuốt kéo con cặc tôi vào thật sâu bên trong, đồng thời mồng đóc chị cũng cương phồng như trái điều lộn hột và mọng đỏ, hai mép mở khép mở khép liên tục, rồi một dòng nước đặc sệt như tinh trùng ứa chung quanh trái chuối, chảy dọc theo kẽ háng. Tôi rút vội trái chuối khỏi âm đạo và cặc khỏi hậu môn, vật nhanh chị ngửa ra, xoay lại đút cặc vào miệng chị, tiếp tục nắc, tôi cũng cúi xuống liếm hết chất nhớt trăng trắng dẻo quẹo, từ kẽ háng đến hai mép. Một cơn rùng mình chạy rần rật trong từng mạch máu, tôi biết mình đang xuất tinh, chị Hai thấy cặc tôi giật giật liên hồi, bèn bóp mạnh hai hòn dái, dồn hết khí ra ống dẫn tinh, nuốt mạnh. Tôi có cảm tưởng như chất tủy trong mỗi ống xương đều tuồn tuột theo ra, khiến người tôi bỗng mềm nhão, mắt hoa, miệng khô, hơi thở nóng ran cổ họng. Chị Hai cũng rên hư hừ, giẫy đành đạch, mắt trợn trắng, miệng há rộng ngáp ngáp, chị bấu hai bàn tay trên mông đít tôi, những chiếc móng tay dù đã cất cụt vẫn ghim xuống da muốn bật máu. Chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy sướng khoái như lần này. Cả hai vật ra, nầm chết lặng dễ chừng đến mấy phút mới hoàn hồn.

Như thời tiết như thiên nhiên, đời sống không phải lúc nào cũng trôi chảy êm đềm. Chuyện ân ái tay ba giữa tôi ba và chị Hai rồi cũng phải có lúc kết thúc.Một buổi sáng, tưởng ba đang vùi đầu vào công việc ở sở tôi yên trì mò xuống phòng chị Hai. Cái bụng chửa của chị đã sang đến tháng thứ bảy. Nặng nề thì có nặng nề, nhưng chơi vẫn sướng, nhất là càng ngày vú chị càng lớn, lồn càng nở nang trông quá thích mắt. Trong lúc chị đang bò trên gương cho tôi thọc cặc từ phía sau tới thì cửa phòng bỗng mở toang hoác, ánh sáng từ ngoài dội vào chói chang. Chưa kịp hoàn hồn rút cặc ra tôi đã thấy ba đứng sững ngay ngạch cửa.
“Thằng Tú… mẩy… mẩy… dám…”

Ba láp bắp, nửa ngạc nhiên nửa kinh hoàng. Chị Hai hoảng hốt nhảy vội xuống giường quơ nhanh mớ quần áo chạy biến vào góc trong cùng của căn phòng, nơi có tấm bình phong ngăn thành một diện tích nhỏ làm nơi thay đồ. Tôi cũng lúng túng tròng chiếc quần đùi vào hạ thể. Ba đưa hai tay lên trần nhà, rên rỉ:
“Còn cảnh nào đẹp mặt hơn nữa không hở trời!”
Dù sợ, tôi vẫn nhủ thầm, thì có khác gì ba đâu, đụ, chuyện thường, đẹp với xấu nỗi gì!

Chị Hai không dám bước ra, cứ trốn biệt phía sau bức bình phong. Tôi bình tĩnh hơn, ngước mặt nhìn ba, chờ đợi phản ứng tiếp theo của ông. Nhưng thay vì tiếp tục chửi rủa tôi, ông hướng về phía chị Hai, hét lên:
“Hai, ra biểu.”
Chị Hai khép nép bước ra, hai tay xoắn vào nhau. Bụng chị no căng muốn bung hàng nút cài phía trước, hai trái vú không mặc xú chiêng thỗn thện đong đưa bên trong lớp áo mỏng. Chị Hai cúi đầu, lí nhí.
“Dạ… Thầy gọi em…”
“Nói đi, cô quyến rũ thông Tú làm chuyện xằng bậy này
phải không?”
Chị Hai liếc mát nhìn tôi, ấp úng:
“Em… Em…”
“Nói!”
Ba lại hét. Tôi thấy tình trạng này coi mòi bất nhẫn, chính tôi “gài bẫy” đưa chị ấy vào tròng chứ chị ấy nào tội tình gì. Dù tôi là một con quỷ dâm dục nhưng không phải không có lòng tự trọng, vả lại mấy tháng nay, kể từ ngày biết được cái bề trái của ba, lòng kính phục tôi dành cho ông đã mất, vì vậy, khi thấy chị Hai lúng túng chưa biết phải trả lới thế nào, tôi bèn lên tiếng:
“Ba… Chị Hai vô tội. Con, chính con muốn chị ấy.”
Ba lại đưa hai tay lên trời:
“Mấy dám vậy à. Năm nay mấy bao nhiêu tuổi, hử?
“Con mười sáu, sắp mười bảy. Con nghĩ mình đã trưởng thành.”
“Trưởng thành, trời ạ. Bằng tuổi mấy tao chỉ biết ăn biết học, trụy lạc thế này thì còn học hành nỗi gì hở trời ! ”

Rồi ông giảng một thôi một hồi về đạo đức làm người, về danh giá gia đình, về tai tiếng thị phi nếu chuyện đổ bể ra ngoài, và về cái “lòng nhân” đối với chồng chị Hai… Tôi nghe, cảm thấy buồn cười hết sức. Ba làm như mọi hành vi của ba chỉ một mình ông biết. Tự nhiên tôi thấy tội nghiệp ba hơn là giận. Suốt đời, ông cứ phải sống giả dối, nhầy nhụa như thế được sao?

Ông tiếp tục nói, càng lúc càng phấn kích. Đến một lúc. Ông chợt dừng lại, nhìn tơi rồi nhìn chị Hai, có lẽ ông vừa nhận ra những lời thuyết giảng của mình đang trở thành khôi hài trơ trẽn. Vì chị Hai ban đầu sợ thật, nhưng dần dần lấy lại được bình tĩnh, (dù sao chị cũng đang nắm trong tay con bài tẩy) chẳng những chị không còn sợ mà thỉnh thoảng tôi thấy chị cúi xuống, cố giấu một nụ cười. Phần tôi, tuy không cười như chị, nhưng mặt mày chắc chẳng biểu tỏ một thái độ sơ sệt ăn năn nào. Ba trở nên lúng túng, ngượng ngập. Tôi tin ông đủ thông minh để hiểu tôi đã biết tỏng tất cả mọi chuyện. Cuối cùng ông hầm hầm bước ra, sau khi đã ném lại một phán quyết, cho chị Hai:
“Cô thu xếp nghỉ làm về quê đợi sanh đẻ. Tôi sẽ nói mợ giúp cô một số tiền đủ để cô có vốn làm ăn. CÔ yên tâm, số tiền sẽ không nhỏ đâu, nhưng phải nhớ giấu nhem chuyện này, để đổ bể ra ngoài cô hếu tay tôi.”

Chị Hai ngồi xuống mép giường, chị bật khóc. Không hiểu chị khóc vì bị đuổi hay khóc vì sắp xa tôi, xa “thầy”. Tôi đến gần chị, ôm chị vào vòng tay, hôn lên đôi má ướt nước mắt của chị. Tôi nói, giọng ân cần:
“Chị yên tâm đi, ba nói thế chứ không làm đâu. Sức mấy ba dám cho mẹ biết, đổ bể tùm lum, ổng chết trước chứ chẳng phải ai.”
Chị Hai sụt sùi:
“Ổng không đuổi chị thật hở Tú…”
“Không, không bao giờ.”
Chị Hai thấy tôi xác quyết như đinh đóng cột, cũng dần dần nguôi ngoại.

Mẹ đã về. Chị Hai lau vội nước mắt, sửa lại quần áo rồi xuống bếp phụ mẹ làm cơm trưa.

Tôi trở lên phòng, ngả người nằm dài suy nghĩ Từ nay không biết ba còn xuống phòng chị Hai nữa chăng? Và quan hệ giữa tôi với chị sẽ thế nào? Liệu ba có tìm cách ngăn trở?

o O o

Mẹ, dĩ nhiên đã làm cái việc làm rất hợp lý khi biết rõ câu chuyện: Cho chị Hai nghỉ việc.

Chị Hai dĩ nhiên cũng làm cái việc chị phải làm khi biết mình bị loại ra khỏi ngôi biệt thự chị đã ở bao năm. Trước khi khăn gói trở lại với hương đồng cỏ nội, với người chồng chất phác, chị Hai, bằng mớ chữ nghĩa cua còng be bét lỗi chinh tả của mình, bằng niềm căm thù phẫn uất ngùn ngụt của thân phận một con sen cái ở, đã để lại cho mẹ một lá thư, kể rõ ngọn ngành mọi chuyện. Ba, tôi, Tuyết, dì Hoa, tất cả được chị bày ra trước mắt mẹ. Bà tha hồ dựng lại thành tuồng tích lớp lang?

Bên trong ngôi biệt thự này mọi chuyện đã nát như tương, nhưng mà vì sĩ diện, vì tai tiếng, vì danh giá, vì địa vị xã hội… chúng tôi đã cố gắng bưng bít không để lọt bất cứ một dấu hiệu khả nghi nào ra ngoài. Ngay cả lão bộc cũng chỉ biết một cách rất hữu lý ràng chị Hai nghỉ làm chỉ vì sắp đến ngày sanh. Thế thôi. Chấm hết.

VN88

Viết một bình luận