VN88 VN88

Nhìn con cặc của anh đã quá – Truyện 18+

Sáng hôm sau, anh ấy gọi tôi dậy bằng một nụ hôn tuyệt vời. Tôi bật dậy và kêu lên:
– 9h giờ rồi, sao anh không gọi em, em còn đi làm mà.
– Nghỉ một hôm có sao?
– Nhưng mấy bà xếp ở đó khó tính lắm, nghỉ không xin phép thế này, hơn nữa em còn phải hoàn thành công việc này trong ngày hôm nay.
– Ở nhà anh đủ hết các thiết bị văn phòng em có thể làm việc trên máy của anh
– Nhưng.. công việc hôm qua em đang làm giở mà….Ah mà hình như em có mang theo USB trong túi xách của mình. Anh mở máy tính và nối mạng cho em đi
– OK, em cứ làm việc đi. Anh nấu bữa sáng cho.
– Anh tốt quá
– Không sao. Khi nào dự án này kết thúc em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé, anh sẽ tìm công việc nhẹ nhàng cho em thôi
– Chuyện đó tính sau.
Khi Rose đang nấu bữa sáng cho tôi, tôi mở yahoo để check mail, rất nhiều email cũng như tin nhắn qua mạng của Kiên nào là “Em ơi, dạo này bận rộn gì mà không gọi điện cho anh, không qua nhà anh chơi thế? Em không giận dỗi gì anh đấy chứ? Anh đang buồn lắm, nhớ cô ấy lắm, có em thì anh thấy vui hơn đấy?”. Tôi không reply gì cả, mà chỉ tắt vội ngay vì sợ Rose nhìn thấy rồi nổi cơn ghen hay thịnh nộ lên thì chết. Đúng rồi tôi đã chạy trốn Kiên một tháng nay rồi. Tôi cũng không biết Kiên dạo này thế nào, đã có người yêu mới chưa? Đã kết thúc khoá học quản trị mạng đó chưa? Nhưng thực sự là tôi rất lúng túng nếu gặp Kiên vì tôi yêu Kiên quá đi. Nhưng không biết làm thế nào để thể hiện tình cảm đó. Tôi bùi ngùi mở email văn phòng để tiếp nhận thông tin để còn làm việc. Đúng lúc đó Rose mang cho tôi một ổ bánh mỳ trứng ốp la ngon tuyệt và một cốc sữa. Tôi mới trêu Rose:
– Này em mà béo ra thì mỡ bụng nhiều lên là chim bé đi đấy và khả năng tình dục sẽ kém hẳn đi, lúc đấy đừng có mà bỏ em là em tự tử đấy.
– Em yên tâm, dù em bây giờ có mất chim thì anh vẫn OK mà
– Điêu
– Thật. Thôi ăn đi rồi còn mà làm việc đi. Anh ra cửa hàng thời trang của anh một chút, để giám sát bọn nhân viên làm ăn thế nào thôi, tầm 10 giờ anh về, nấu nướng cho. Em đừng làm gì cả, rồi đổ vỡ rồi sắp xếp đồ đạc linh tinh anh không thích đâu nhé
– Eo ơi khó tính thế?

Rose lườm tôi một cái. Tôi lấy tay che mặt vì ngượng. Thực ra tôi biết là Rose đang chiều chuộng tôi không muốn tôi đụng tay, đụng chân vào việc gì vậy thôi chứ không phải là như anh ấy nói đâu. Điều đó làm cho tôi nhớ đến người ấy của tôi. Người ấy của tôi cũng như vậy đó, lời nói và hành động trái ngược hẳn nhau. Nghe những gì người ấy nói thì có vẻ như là người ấy khó tính, bắt nạt tôi. Nhưng thực ra là chiều chuộng tôi đó.
Đến 6h chiều hôm đó, tôi chào Rose để về nhà. Rose buồn lắm và nói:
– Em hãy cố gắng sắp xếp để sang đây ở với anh càng sớm càng tốt. Ở một mình buồn lắm
– Được rồi cưng. Em về đây. Chủ nhật hàng tuần, chúng mình sinh hoạt nhé.
– Một tuần một lần á? Ứ chịu đâu.
– Thôi thông cảm cho em đi. Nay mai em mà là vợ anh thì cho anh 24h một ngày, 7 ngày một tuần, 4 tuần cho một tháng và 12 tháng trong một năm.
– Thế thì em ngốn hết tinh trùng của anh à?
– Chẳng nhẽ em thì không thế chắc. Thôi thế nhé, em về đây.
Tôi về đến nhà dùng bữa cơm tối, và nghỉ ngơi, dự án của tôi tại World Concern của tôi sắp kết thúc rồi. Tôi đang nghĩ không mình có nên tiếp tục sống bệnh hoạn thế này không nhỉ?
Tháng 6 đã đến, Michael về Việt Nam như đã hứa. Những ngày ở bên Michael tiếp tục là những ngày đáng nhớ trong cuộc đời của tôi.

Vì tôi chưa bao giờ phải ra sân bay đón ai bao giờ, nên tôi bảo Michael đón xem taxi ra nhà hát lớn rồi tôi đi bộ ra đó để đón, vì từ nhà tôi ra nhà hát lớn chỉ mất 15 phút thôi. Michael đồng ý.

Tôi đứng đợi ở nhà hát lớn và sốt ruột vì không biết Michael ngoài đời trông thế nào, cao to lắm không, vì thực ra bức ảnh anh ấy gửi cho tôi chỉ có nửa người ở trên thôi. Chờ mãi không thấy đâu, tôi sốt ruột quá, không biêt là có chuyện gì. Tôi chờ từ 10h đến 11h15 rồi mà không thấy đâu. Tôi sắp đứng ngồi không yên. Rồi một chiếc taxi đỗ trước mặt tôi, kia rồi Michael bước xuống xe, tài xế taxi giúp anh ấy mang hành lý xuống. Tôi mừng rỡ quá và chạy ra. Ôi anh ấy ở ngoài trông đẹp trai hơn ở trong ảnh nhiều. Còn tôi thì ở ngoài trông xấu hơn trông ảnh nhiều. Anh ấy hơi cao một chút, trắng trẻo và dễ thương, giọng nói miền Nam dễ thương. Lâu lắm rồi kể từ hồi lớp 8 đến giờ tôi mới được nghe giọng miền Nam. Ngày xưa tôi sinh ra ở Nha Trang mà, đến lớp 8 tôi mới ra ngoài này, và bây giờ thì tôi nói giọng Bắc 100% rồi. Michael mở lời trước:
– Xin lỗi em nhe, chờ lấy hành lý lâu quá trời. Em chờ anh lâu hông?
– Chờ lâu sốt hết cả ruột.
– Ủa, em nói tiếng miền Bắc hả? Anh tưởng em là người miền Nam mừ.
– Nhưng em ra đây lâu rồi phải nói tiếng miền Bắc chứ. Anh thích thì em sẽ nó tiếng miền Nam, nhưng em xa quê lâu rồi, nói tiếng miền Nam nghe buồn cười lắm.
– Uh, thôi em cứ nói tiếng Bắc Kỳ đi. Đồ Bắc Kỳ mọc rau muốn ở đít.
Ái chà tôi có biết câu nói này, người miền Nam hay nói để trêu dân Bắc Kỳ. Tôi mới nói:
– Để em tìm nhà nghỉ trọ cho anh nhé. Anh có mang theo nhiều tiền không?
– Anh còn 2 triệu đủ không dzậy em?
– Anh ở bao lâu.?
– 1 tuần đó em
– Thoải mái luôn. Này ở nhà trọ rẻ tiền chỉ để anh em mình vui vẻ thôi, còn lại thì đi chơi, chụp ảnh, ăn uống, đi dancing…
– Thôi, thôi, để tính sau đi em. Em cứ hay tính trước chi dzậy. Anh đó quá rồi nè. Tìm nhà trọ rồi còn đi ăn.
– Về nhà em mà ăn.
– Thôi, ngại lắm đó.
– Có sao đâu, chỉ ăn bữa nay thôi.
– Nhưng nhà em đã phần cơm anh đâu. Để anh ăn ngoài cũng được, yên tâm là anh sẽ ăn ở nhà em một bữa cơm.
– Này, anh bảo em tính trước thế mà anh….
– Chọc quê anh hoài hà?
– Thôi, đi đi anh ơi.

VN88

Viết một bình luận