VN88 VN88

Nhìn con cặc Matthieu mà chỉ muốn nuốt chủng – Truyện 18+

Tháng 7 trôi qua thật nhanh. Ngày hôm nay, tôi phải tới nhà băng để lấy cho đầy một bao tiền bự mà tôi dự định sẽ tiêu một phần cho chuyến đi Tây Ban Nha cùng với anh họ Sébastien.
Câu lạc bộ chèo xuồng cayack đã đóng cửa gần 2 tháng , tôi thấy nhớ những hoạt động của nó. Tất cả mọi hoạt động:những buổi luyện tập trên nước(mà mọi người có thể nhìn thấy)và cả những lúc trong phòng thay đồ(mà chúng tôi giấu kín :Luc, Malik và tôi).

Kể từ lúc tôi gia nhập vào cuộc vui giành riêng cho những đứa con trai với 2 người bạn, tôi vẫn chưa quen với bạn tình nào khác. Ở ngân hàng, đôi lúc cũng có một số chàng trai thanh lịch muốn cám dỗ tôi nhưng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tối hôm qua, tôi bắt đầu chuẩn bị hành lý cho chuyến đi xa. Do dự định sẽ đi quá giang nên mang một cái balô bự là thích hợp nhất. Tôi đặt trên giường những thứ quan trọng mình cần phải đem theo. Dù gì thì ở Tây Ban Nha mùa này trời lúc nào cũng đẹp nên tôi không cần phải mang theo nhiều quần áo.
Sáng nay là một buổi sáng trọng đại, tôi bắt đầu khởi hành. Tôi mang cái balô(nó nặng chịch vì tôi nhồi nhét chật cứng đồ đạc trong ấy) và bước tới ôm hôn chào tạm biệt ba mẹ. Mẹ nhét vào túi tôi vài trăm franc và đưa tôi một vỉ condomn:? Con biết cách dùng chúng, phải không con trai? Bảo trọng nha và nhớ là phải gọi điện cho mẹ đấy? . Cuộc chia tay đầu tiên lúc nào cũng bịn rịn , rồi tôi cũng ra khỏi nhà.
Tôi cảm thấy tốt hơn khi ra ngoài đường. Tôi đón một chiếc xe bus rời khỏi Metz và xuống ở chỗ dừng gần đường lớn nhất. Có không ít xe cộ trên đường nhưng tôi phải mất hơn một giờ đồng hồ mới quá giang được chiếc xe đầu tiên.

Lúc 5h chiều , tôi phải thú nhận rằng mọi việc tuy không suôn sẽ nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm. Sau 8 giờ đồng hồ , tôi đã đi được hơn 200 cây số mặc dù vẫn chưa ra khỏi Dijon. Hiện tôi đã mất 3 tiếng ra hiệu cho các chiếc xe ôtô mà chẳng có chiếc nào chịu dừng lại. Tôi không nhận ra ngay chiếc xe tải đang dừng lại, chậm dần và đậu cách tôi hơi xa. Chính tiếng kèn xe đã kéo tôi ra khỏi tâm trạng chán nản. Tôi nhanh chóng vác balô chạy và chạy về phía cabine tài xế. Đó là một chiếc xe tải hiệu Renault mà người ta phải ngồi cách mặt đất gần 2m. Tôi mở cánh cửa bên phải, đẩy mạnh cái balô lên cao, để nó xuống ghế ngồi rồi hít người leo vào cabine. Khi đó, chiếc balô của tôi bị nhấc lên và quẳng xuống chiếc ghế nằm ở phía sau và tôi đối mặt với người tài xế.

Anh ấy không giống như tôi đã nghĩ, mập và lông lá. Đó là một gã dễ thương. Anh có vẻ rất trẻ, độ chừng 20-22 tuổi(nhưng sau đó ảnh đã xác nhận ảnh 26 tuổi). Tóc vàng, ngắn, hai mắt xanh sâu thẳm và một nụ cười hấp dẫn chết người. Anh không to lớn mà cũng không mập, nhưng ảnh có 2 cánh tay thật ấn tượng. Có thể do công việc tháo dỡ các chuyến hàng khiến tay ảnh vạm vỡ. Anh ấy mặc một cái áo thun sát người và một cái quần vải rộng.
? Cậu đi đâu? ? Anh hỏi tôi. Phù, may thật , ảnh nói tiếng Pháp. Tôi cứ lo là đã lạc vào một khu nói tiếng Đức chứ, mà ở trường tôi chỉ được học thêm tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha.
– Tới Tây Ban Nha, gặp anh họ tôi để nghỉ hè. Ngài có thuận đường không? Ngài có thể đưa tôi đến đâu?
– Tới Perpignan. Nhưng không phải trong ngày hôm nay. Hôm nay tôi đã đi gần hết lượng thời gian được phép lái xe. Tôi đã khởi hành từ sáng, khá sớm, và trong vài km tới, tôi phải dừng để nghỉ đêm. Ổn không? À, thế cậu tên gì vậy?
– Matthieu. O? . Tôi đã rời Metz sáng nay và tôi vẫn còn lòng vòng tại chỗ. Cho nên nếu ngài đưa tôi đến Perpignan tôi sẽ bắt kịp lịch trình của mình. Khi đến đó tôi sẽ gọi điện cho anh họ , anh ấy sẽ đến đón tôi. Anh có một căn nhà ở giữa biên giới và Barcelone.
– Anh là Thomas và em có thể xưng hô ? anh , em? với anh. Anh không già lắm so với em như emthấy đấy. Anh nói trước:chúng ta sẽ dùng buổi tối ở Beaune, cách đây chừng 40 cây số sau đó rời đường cái, kiếm một chỗ nào yên tĩnh để qua đêm trên xe. Được chứ?
– Tuỳ ngài, à không, tùy anh quyết định!

Việc giao tiếp với anh chàng này thật dễ. Tôi hỏi ảnh nhiều câu hỏi về việc làm, gia đình, đời sống nghề nghiệp của ảnh và cũng bằng cách đó tôi biết được tuổi ảnh. Anh thì hỏi tôi về việc học, về môn thể thao ưa thích.

Chúng tôi tới Beaune , ảnh cất xe giữa một dãy những xe khác. Có đến hàng trăm chiếc trên vùng đất dành riêng cho các tài xế này.

Khi chúng tôi đứng cạnh nhau, tôi nhận ra anh ấy thật sự đẹp trai. Cứ như là người mẫu trong các cuốn sách thời trang. Chúng tôi hướng về phía một quán ăn lề đường có vẻ như thu hút rất nhiều người tới dùng bữa.

Chúng tôi bước vào, Thomas được nhiều người chào hỏi. Một đại gia đình!
– Chào Thomas! Cậu đã đổi em út à? có tiếng cười
Tôi chẳng hiểu câu đó muốn ám chỉ cái gì. Thomas thì kiếm một cái bàn trong góc, nơi mà chẳng ai để ý đến ảnh. Ở đó chúng tôi thấy yên tĩnh và ăn một bữa thịnh soạn. Chúng tôi bàn luận về những chuyện không đâu. Lúc tính tiền, Thomas lấy thẻ tín dụng của ảnh ra còn tôi thì rút ví. Trong lúc cố lấy tờ 100 F, tôi đã để rơi cái ? dùng khi cần thiết? xuống đất. Thomas lượm nó, nhìn nó và khi trả tôi, ảnh cười mơ hồ.
– Đi nào, chúng ta vẫn phải chạy thêm một chút trước khi rời khỏi đường cái , sau đó, anh phải kiếm chỗ nào để nghỉ.
Đó là những gì chúng tôi đã làm. Chúng tôi đã đi trên đường quốc lộ , sau đó Thomas kiếm được một chỗ đậu chiếc xe tải suốt đêm.
– Để ngủ thì chiếc xe này không tiện lắm đâu. Nó chỉ dành cho một người. Nhưng nếu em sợ bị quấy rầy thì em có thể ngủ trên ghế ngồi.
– Không sao đâu , anh yên tâm, sẽ ổn thôi mà, tôi trả lời, chúng ta ngủ sát nhau một chút, thế cũng tốt, như thế đỡ lạnh hơn . Hơn nữa em cũng mệt lắm rồi và em sẽ lăn ra ngủ say như chết.
Thomas cởi áo thun rồi đến quần ảnh. Anh chỉ mặc cái quần lót bó sát. Trong khi ấy tôi chiêm ngưỡng cơ thể gần như hoàn hảo của ảnh. Anh chẳng có tí mỡ nào trong người. Sau đó, ảnh quẳng mình xuống ghế nằm, và? có thể thấy, anh ấy đợi tôi làm như ảnh.
Tôi không có sự chọn lựa. Tôi cởi quần áo và chỉ giữ lại cái quần lót. Tôi trườn vào giữa ảnh và băng ghế ngồi, tôi nằm xoay mặt vô ghế.
– O? chứ, anh ấy hỏi tôi, có lẽ hơi chật.
– O? mà! Ngủ ngon.
– Làm sao em có được những cơ bắp phát triển như vầy vào tuổi của mình?
– À, anh thấy đấy, chỉ cần chèo xuồng gần như mỗi ngày trong suốt 2 năm, cơ thể em đã phát triển tốt. Hơn nữa ở câu lạc bộ, ngoài chèo xuồng chúng em còn tập thể hình. Cái gì cũng có giá của nó.
– Anh có thể rờ các bắp thịt của em không?
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Thomas đã đặt tay lên ngực tôi. Sự tiếp xúc này làm tôi hơi run người, và ảnh cũng nhận thấy:
– Có phiền không, nếu anh chạm người em? Anh hỏi tôi, giọng lo lắng.

Để trả lời được, tôi nhích người về phía sau sao cho lưng và mông tôi hoàn toàn dính vào người ảnh. Cái tay ảnh đặt trên ngực tôi ấn mạnh hơn và siết chặt tôi vào lòng ảnh. Tôi lại run người và ảnh ôm hôn tôi trong bóng tối.

Ở phía dưới lưng tôi, cái dùi cui của ảnh dần lớn lên. Với bàn tay đặt phía sau, tôi thử kéo người Thomas sát hơn, nhưng tư thế này thật bất lợi. Thế là tôi xoay người lại. Chúng tôi nằm đối mặt nhau một lúc rồi ảnh ôm hôn tôi cuồng nhiệt. Tôi đặt một bàn tay lên hông ảnh và bắt đầu lần xuống dưới bụng, về phía dương vật. Nhẹ nhàng , tôi vuốt ve nó qua làn vải. Nhưng tôi không thể kềm lâu cơn dục vọng của mình. Tôi đút mấy ngón tay vào bên trong vàcuối cùng cũng chạm được vào con cu nóng hổi. Tôi nghe Thomas thở dài. Tôi nhìn ảnh, ảnh cười và tôi tiếp tục cuộc thám hiểm của mình. Tôi xoa nhẹ cái tôi đang cầm trong tay rồi dần luồn tay về phía háng. Nhưng cái quần lót của ảnh làm trở ngại công việc này. Tôi liền tuột nó xuống đầu gối. Khi chạm vào chỗ ấy, tôi đoán chắc ảnh phải có một buồi dái thật to, nhưng tôi không cảm thấy có lông.

Tôi vừa tụt người xuống dưới vừa hôn nhẹ người ảnh, chỗ này, chỗ kia, cho đến khi mặt tôi đối diện với con cu ảnh. Nó rất đẹp , dài và đặc biệt rất to. Dĩ nhiên tôi chưa có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng tôi tin rằng mình đang có một khuôn mẫu đẹp ngay trước mắt. Tôi bắt đầu liếm cục thịt này và điều này làm ảnh hơi run. Anh nằm ngửa và quằn quại trên cái ghế nằm, tôi ngậm cả con cu vào trong miệng. Ban đầu chỉ là quy đầu để lưỡi tôi có thể thích ứng , nhưng sự tham lam là một trong những tật xấu của tôi. Tôi nuốt dần cho đến khi tất cả gần như nằm hết trong miệng mình.

VN88

Viết một bình luận