VN88 VN88

Ôi em nhớ con cặc của Milou quá – Truyện 18+

Xong rồi, tôi kiểm soát được rồi. Eùmile, ngược lại, hoàn toàn không. Tôi biết đối với anh thì thật kì lạ, một giọng con nít nheo nhéo nói như một thiếu niên. Dưới con sốc, anh suýt đánh rơi tôi.
– Chơi trò gì vậy! Anh sẽ làm em đau.
– Alex! Ba đã không mơ…ba mê sảng…đúng rồi, ba đang mê sảng.
– Không, anh không mê sảng. Anh không thể hiểu. Sau này, rất lâu sau này. Tốt, đừng hỏi em gì nữa. Mình ngưng tại đây. Con là đứa con nuôi thương ba và từ bây giờ, con câm.
Anh đã làm mọi chuyện để cạy miệng tôi. Vô ích. Tôi biết cứng đầu khi mình muốn.
– Nhưng, anh thề với hai em là nó đi và nói chuyện như hai em nói với anh vậy. Alex, làm vui lòng ba nuôi, nói cái gì đó với ba mẹ đi!
Tôi trả lời bằng nụ cười ngu xuẩn và nói.
– Arreuh!

Tôi biết là, vì quên, tôi đã đi quá xa. Tôi đã không cẩn thận. Bật mí trò chơi của mình lúc mới sáu tháng, vẫn còn quá trẻ. Phải câm cái mồm rộng lại. Với tôi, tôi chỉ cần hỏi mược một cuốn sách và đọc lên cho tất cả nghe. Nhưng quá mạo hiểm. Mình lại phải bắt đầu lại gần như từ đầu.
Tôi đợi bốn tháng nữa để bắt đầu bước những bước đầu tiên và nói.
– Man!
Ba mẹ và ông bà không ngừng khen ngợi sự thông minh của tôi. Duy nhất, Eùmile nhìn tôi vẻ nghi ngờ. Tôi nhăn mặt cười với anh. Chắc hẳn anh rất giận tôi. Tôi có dịp quay lại nhà anh nhiều lần. Anh quỳ gối, cầu xin tôi nói chuyện. Thật khó, nhưng tôi đã kiềm lại. Tôi chơi trò không biết gì hết. Với thời gian, Milou cuối cùng cũng tự thuyết phục rằng mình đã mơ. Anh nhìn tôi thỉnh thoảng với một nụ cười buồn, giống như tiếc đã không có dịp nói chuyện với tôi. Phải chi anh có thể đọc được trong ý nghĩ tôi! Tôi yêu anh. Trời, tôi yêu anh lắm! Tôi cũng giận anh về chuyện Ludovic. Tôi chắc chắn là họ đã không gặp lại nhau.

Vẻ vô tư, tôi chú tâm đến các cuộc nói chuyện gia đình liên quan đến Eùmile, để canh chừng người yêu. Nhưng, có ích gì đâu. Tôi phải có lí một chút. Tôi không thể bắt buộc Milou của mình ở vậy trong suốt nhiều năm. Chỉ việc nghĩ là anh có thể làm tình với người khác khiến tôi bệnh. Mỗi lần ý nghĩ này hành hạ tôi, ba mẹ lại nghĩ có cái răng sắp mọc. Họ cũng không hoàn toàn lầm. “Đau tình, đau răng” người ta nói như vậy.
Dù không muốn, tôi cũng chỉ để mọi sự tự nhiên diễn ra. Tôi chỉ còn cách cầu trời cho Milou không có được tình yêu lớn thứ hai. Trong trường hợp đó, tôi hoàn toàn mất trắng và sẵn sàng ra đi mãi mãi.
Gia đình đã tổ chức sinh nhật thứ nhất, rồi thứ hai. Tôi trở thành một đứa bé trai xinh xắn. Tôi không bao giờ bệnh. Giống như là tôi được chích ngừa mọi thứ vi khuẩn. Mặc cho sự cẩn thận, tôi, thỉnh thoảng, cũng không thể tránh khỏi việc gây chú ý, nghi ngờ.

Một ngày, ba mẹ bắt gặp tôi, trong phòng mình, khi đang đọc một cuốn sách, “Germinal” của Emile Zola. Họ đã nghĩ là tôi chơi với nó. Ít lâu sau, là cuốn “Kama Sutra” bằng hình. Hơi quá, mông tôi được dịp bị hâm nóng. Mặc kệ những chuyện nhảm nhí này, tôi không bao giờ từ chối việc đọc sách. Đó là thú tiêu khiển duy nhất của tôi. Mọi thứ khác được đề nghị hoàn toàn ngớ ngẩn. Tôi vẫn chưa hết.

Lúc 3 tuổi, tôi vào nhà trẻ. Tôi thấy hài lòng. Tôi sắp được khuây khỏa bên ngoài. Thất vọng! Khủng khiếp! Mọi đứa trẻ xung quanh tôi giống như bọn điên. Chảy nước dãi, nắm tóc, đặc biệt là, chẳng hiểu chuyện gì hết. Phải chơi với mấy khúc gỗ hay vò mấy tờ giấy. Tôi buồn đến chết. Tôi còn là nguyên nhân của một vài tai tiếng.

Một ví dụ điển hình. Tôi cầm cuốn tập vẽ với một cây viết chì. Tâm hồn lâng lâng, tôi viết “Bực mình!” Tôi còn chưa kịp hoàn thành dấu chấm cảm thì bà cô giáo, phía sau lưng, hét lên kinh hoàng. Suỵt! Tôi quên mất cái bà đó. Bả không tin vào cái bả đọc. Bả lôi tôi tới phòng hiệu trưởng, trình ra tác phẩm vĩ đại của tôi. Bà hiệu trưởng nói bà này nói xạo. Họ cãi nhau. Tôi thấy chán. Rồi họ yêu cầu mẹ giải thích. Cuối cùng, tôi phải đi khám bác sĩ. Họ kết luận là tôi chỉ trùng hợp gom mấy chữ này lại. Có vẻ có một trên một triệum cũng có khi một tỉ để chuyện này xảy ra. Lại trúng tôi.
Sau một thời gian, tôi chịu thua. Tôi quyết tâm chú ý, tôi như thần đồng nhỏ tuổi. Người ta bắt đầu thì thầm từ “thần đồng” khi trong thấy tôi. Thay vì xếp mấy que nhựa như những đứa khác, tôi chứng tỏ tài năng của mình trong phép chia. Họ trầm trồ thán phục, mặc dù tôi chỉ thực hiện đơn giản : 4:2=2. Người ta nhào vào tôi cứ như tôi là chuột thí nghiệm. Họ tính chỉ số IQ. Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, tôi vẫn đạt được 100. Trung bình, tạm được! Hừm, vấn đề là tôi mới 3 tuổi.

Tôi được nâng niu, chiều chuộng. Ba mẹ hãnh diện tự hào. Ông bà, khỏi phải nói. Họ cuối cùng cũng khám phá ra chuyện tôi biết đọc, biết viết và cả biết đếm. Bốn tuổi, tôi lên lớp 1. Eùmile là người duy nhất nhìn tôi với con mắt nghi ngờ. Anh thắc mắc hỏi tôi.
– Alex, nói với ba nuôi coi. Con biết những chuyện này lâu rồi phải không?
Giả tạo, tôi trả lời.
– Con không biết, Eùmile. Tự động nó vậy.
Tôi ôm hôn cổ anh thân thiết để anh thay đổi chủ đề.
– Alex! Ngưng đi, con làm ba nhột!

Eùmile vừa kết thúc khoá học thương mại. Anh nhanh chóng được tuyển bởi một công ty chế tạo xe hơi lớn. Bận rộn nghề nghiệp khiến anh dần xa tôi. Tôi ít gặp anh hơn. Một điều làm tôi an tâm. Tôi không thấy anh có quan hệ tình cảm nghiêm túc. Chắc hẳn là anh có cuộc sống tình dục. Ba mẹ và ông bà không nói gì về chuyện này.
Tôi sắp sửa 6 tuổi thì một sự kiện diễn ra làm xáo trộn cuộc sống tôi. Hớn hở, ba mẹ bật mí. Tôi sắp có một đứa em gái. Khỉ thật! Lại có một con nhỏ chảy nước dãi suốt ngày cho coi!

Vài tháng sau, quà tặng đến. Cái đống ba kílo rưỡi chải nước dãi có tên là Martine. Cái cục thịt đỏ hỏn nhăn nhúm này là cái gì đây? Họ ở đó, vui mừng. Nhìn coi, nó xấu không thể tưởng. Ở nhà, nó chiếm hết chỗ tôi. Chỉ có chỗ của nó. Không phải tôi ghen, nhưng sự hiện diện của nó làm thay đổi cuộc sống thường ngày của tôi. Cũng may, nó có phòng nó. Tôi sẽ không chịu nổi nếu phải chia phòng mình.
Bảy tuổi, tôi vào lớp sáu. Tôi khiến thầy cô khâm phục. Tiết học tiếng Anh đầu tiên thật ấn tượng. Thầy giáo cố gắng dạy “yes” và “no”. Tôi khởi động.
– Yes, I speak English, sir. Do you know “Macbeth” of Shakespeare?

Rồi tôi xổ nguyên tràng, bản gốc. Hiệu quả tức thời, tôi được yên ổn đến cuối năm học.
Tôi không có bạn. Những đứa cùng tuổi không muốn chơi với tôi. Mấy trò của tụi nó cũng không hấp dẫn tôi. Dù sao, tôi có cảm giác mình làm chúng sợ. Những đứa lớn tuổi tách tôi ra khỏi nhóm. Nhìn bề ngoài tôi, chúng tưởng tôi là một đứa con nít. Tôi tuy vậy cũng thích tham gia vào các cuộc nói chuyện của chúng. Dậy thì đến, chúng chỉ nói về chuỵên đó. Lũ ngu! Tôi có thể dạy chúng rất nhiều.

Về mặt tình dục, tôi bắt buộc phải làm theo những gì thiên nhiên dành tặng. Tôi bắt đầu dọc cu. Tôi mơ đến chết hình ảnh Milou. Kỉ niệm với anh ngày càng trở nên xa dần theo thời gian, nhưng hiệu quả kích thích vẫn còn nguyên. Tôi thú nhận, không xấu hổ, là mỗi khi Eùmile sang nhà chơi, tôi thèm thuồng nhìn đáy quần anh. Tôi biết báu vật được giấu trong đó. Tôi liền thấy chóng mặt, nóng người. Phải đợi nữa. Tôi không biết mình có thể cho được gì nếu có thể lớn nhanh gấp mười lần.
Nhiều tháng trải qua chậm chạp. Tôi có một ngạc nhiên quái quỷ. Em gái tôi, Martine, vừa đưoc một tuổi. Tôi tránh mặt nó nhiều chừng nào tốt chừng đó. Nó cũng có vẻ thông minh trước tuổi. Nó giống tôi. Nó bắt đầu đi. Ngày hôm đó, nó chập chững bước vào phòng tôi. Nó ngồi trước mặt tôi với nụ cười dễ thương. Theo bản năng, tôi ôm nó vào lòng. Sau cùng, đó cũng là em tôi.
– Lại thăm anh trai phải không? Em biết là anh buồn mà? Cục cưng tội nghiệp, em chỉ là một đứa bé như mọi đứa khác. Em không thể đoán được thực tế anh là ai. Anh sẽ cho em biết bí mật của mình. Dù sao thì em cũng không thể nói lại với ai được.

Martine cho tôi ấn tượng như đang nhìn tôi chăm chú. Tôi tiếp tục.
– Anh của em đang yêu. Yêu Eùmile điên cuồng. Em biết chứ, cậu Eùmile. Anh đợi đến lúc lớn hơn để kiếm lại cậu. Tụi anh đã rất vui vẻ, trước đây. Rồi, anh chết và anh không muốn bỏ cậu lại…
– Ah! Anh là pédé. Ra đó là vấn đề của anh. Nếu anh tưởng mình là người duy nhất quay ngược lại để tìm gặp người yêu của mình thì anh lầm rồi. Em cũng vậy, tưởng tượng xem. Nhưng anh thật may mắn! Eùmile, đó là người trong nhà. Em thì, Christian của em, anh ấy ở phía bên kia Toulouse. Em còn một chặng đường để có thể gặp ảnh.
Tôi đã phải mất hơn một giờ để qua khỏi cơn chấn động. Ba và mẹ không hiểu, đột nhiên,tôi lại trở nên thân thiết không thể tách rời với đứa em gái.

VN88

Viết một bình luận