VN88 VN88

Ôi em nhớ con cặc của Milou quá – Truyện 18+

Tám giờ rưỡi, tôi chuồn tới nhà ông bà Francois và Odile.
Tôi có cả căn biệt thự cho riêng mình và, nhất là những bước chuẩn bị tối hậu cần kết thúc. Đầu tiên, tôi bước ra vườn. Phía sau căn nhà, tôi ném quả banh vào giữa đám hồng, cùng chỗ cách đây 18 năm.
Trở vào phòng, tôi thay đồ. Tôi bận cái quần sọt và cái áo thun mua ngày hôm kia. Trong phòng tắm, tôi chảy tóc. Tôi sửa soạn mái tóc giống như Alex trước kia. Tấm gương làm tôi nín thở. Tôi đã nối lại thời gian. Hai Hai Alex hiện giờ chỉ là một. Ngớ ngẩn, tôi không thể tin sự giống nhau lại đến như vậy. Mọi chi tiết trên khuôn mặt, ngoại trừ mắt, hoàn toàn y chang. Quần áo giúp tôi trở lại nhiều năm trước.
Choáng váng, tôi ngồi xuống cạnh bồn tắm. Trong giây lát, tôi không biết mình sống trong thời đại nào. Tôi xem đồng hồ để trở lại thực tế. 9h10. Đến lúc gọi điện thoại.

Ngón tay tôi ngần ngại trước khi bấm số. Tiếng reng không ngừng. Ai đó nhấc điện thoại. Giọng của ngoại Marthe.
– Alo?Bà ngoại, Alex đây, bà ,khoẻ chứ?
– Cháu yêu, bà rất vui khi nghe cháu nói. Ở đây mọi thứ vẫn ổn. Ông bà rất vui khi có Eùmile ở đây…
– Vừa đúng luôn, bà ngoại, con đã không gặp cậu hôm qua, bà có thể cho con nói chuyện?
– Đợi một chút đi cháu! Nó còn trong phòng ngủ. Nó phải ngủ do sự chênh lệch giờ giấc. Nhưng cũng đến lúc gọi nó dậy. Cháu đợi chứ?
– Vâng, bà ngoại, cháu đợi.
Tôi lại phải đợi, thời gian như bất động. Cuối cùng, một giọng ngáy ngủ bên kia đầu dây.
– Alex?
Giọng đầy cảm xúc. Tôi rất khó trả lời.
– Là con đây, Eùmile. Ba đi máy bay vui chứ? Con rất tiếc không có mặt khi ba đến.
– Ba hơi thất vọng. Nhưng sẽ không sao nếu mình có thể gặp nhau hôm nay.
– Nhanh hơn là ba nghĩ. Con đợi ba trong vòng một giờ nữa ở nhà ông bà nội. Nhanh lên! Con có sự ngạc nhiên cho ba. Con rất nóng lòng đợi ba đến.
– Nhà ông bà nội?
– Vâng, họ đang nghỉ lễ. Con phải ghé coi nhà và vườn khi họ vắng mặt.
– OK boy, ba chuẩn bị. Ba sẽ đến. Hôn con.
– Con cũng vậy, lát nữa gặp.

Tôi gác máy, tôi muốn hét lên vì vui. Mọi thứ diễn ra như dự tính. Sự lo lắng trở lại rất nhanh. Căn nhà trống với tôi như đe doạ. Tôi muốn chạy trốn. Tôi biết là mình chìm trong nỗi sợ những giây phút sắp tới, nhưng tôi không thể kiểm soát. Trong chưa tới 1 tiếng nữa, Eùmile sẽ ở đây. Milou! Từ mừơi sáu năm nay, tôi luôn gọi anh ấy là Eùmile, chưa từng là Milou. Milou, là dành cho Alex kia. Người trứơc đây. Mà, kể từ hôm nay, tôi chính thức trở lại làm Alex kia.
Từng phút chậm trãi trôi qua. Tiếng động nhỏ bên ngoài làm tôi bật dậy. Anh đang làm gì? Anh không đến à? Tôi ngu thật, chỉ mới 15 phút từ khi tôi gọi điện thoại. Cho ảnh thời gian, Alex! Tôi đi vòng vòng trong phòng khách. Tôi hoảng hốt. Tôi uống một ly nước. Vừa uống, tay tôi vừa run.

Để quên cơn lo, tôi leo lên căn phòng cũ của mình. Tôi tìm lại không gian cũ. Ba mẹ tôi, hay ông bà nội, như bạn muốn, không đụng vào bất kì thứ gì sau cái chết của tôi. Tôi có ấn tượng như thăm viện bảo tàng của chính mình. Cách trang trí, sách, trò chơi, mọi thứ đều ở đây. Mắt tôi dán vào tấm ảnh trên kệ: Milou và tôyi, má kề má. Nó được chụp cách đây 18 năm. Đó cũng chính là hình ảnh của hạnh phúc mà tôi đã đánh mất, mà tôi muốn nhanh chóng tìm lại.
Lo lắng, sợ hãi mất đi. Tôi cảm nhận được sự yên tịnh trong lòng. Tôi, đột nhiên, được trấn an. Tôi sẽ thành công, vì tôi yêu anh và anh cũng đã yêu tôi. Tôi biết anh vẫn luôn yêu tôi, rằng anh luôn sống trong kỉ niệm với tôi, ngay cả khi anh không bao giờ nói lên điều này. Vẫn còn thời gian để làm lại cuộc đời. Chỉ còn vài phút nữa, tình yêu của tôi, mình sẽ sống lại, thực sự sống lại, cả anh và em.
Phía dưới, tiếng chuông cửa reo lên đột ngột kéo tôi trở lại mặt đất.

Tôi bất động. Tim đập mạnh. Milou, chỉ có thể là anh. Đến rồi! Nhanh quá. Tôi lắc mình, nhảy khỏi phòng ngủ. Tôi chạy xuống cầu thang. Điệu một chút, tôi chỉnh lại mái tóc. Trong ngực, tim đập cực nhanh. Tôi hít mạnh. Tôi mở cửa.
Eùmile trước mặt tôi, nụ cười trên môi, tay rộng mở đón tôi. Tôi không cử động. Tôi nhìn anh ngấu nghiến. Anh không thay đổi. Ba năm trôi qua, anh vẫn như xưa. Milou của tôi, trong ánh sáng chói lọi của tuổi ba mươi. Nước mắt trào lên trong mắt tôi. Tôi nói nặng nề.
– Chào Milou của em.
Anh không thể trả lời. Anh chết sững trước mặt tôi. Anh nhìn tôi ngỡ ngàng. Tay anh buông xuống. Tôi đọc được nỗi đau lớn lao trên mặt anh. Anh nói thì thào:
– Alex? Không thể được. Con đã thay đổi…Con thật giống cậu ấy.
– Mọi chuyện đều có thể, Milou. Anh không thể hiểu. Em đã không thay đổi. Em là một.
– Milou? Sao con gọi ba là Milou? Chỉ có một người gọi ba là Milou, đó là Alex.
– Em là Alex và em vẫn luôn gọi anh al2 Milou. Trong tim em, em vẫn kêu tên anh, Milou.
– Ba điên rồi, ba có cảm giác vừa sống lại quá khứ. Chuyện này làm ba đau, Alex. Con không thể biết chuyện gì đã xảy ra giữa ..Al..chú của con,mà … mà con đã không hề biết, và cha.
– Mình đã thụ lùi lại phía sau. Em đã muốn vậy, Milou. Em biết rõ những gì luôn tồn tại giữa anh và em. Anh yêu em từ nhiều năm. Anh đã không quên em. Em yêu anh từ khi mình gặp mặt, cách đây rất lâu rồi. Em không thể bỏ anh lại. Em đã trở về, vì anh.
– Ba…ba không hiểu, Alex.
– Anh không hiểu? Vì anh, em đã chiến thắng cái chết. Vì anh, em sống một cuộc sống mới. Vì anh, em đã kiên nhẫn suốt mười sáu năm. Em biết mọi thứ của anh, em biết mọi thứ của chúng mình. Em biết tình yêu của mình. Từ mười sáu năm nay, em đợi anh hôn em. Không! Không phải như ba nuôi, mà như người yêu của em.
– Con…con điên rồi, Alex. Không thể được. Con không thể làm ba tin chuyện này được. Ngưng trò chơi này lại ngay, ngưng cái bẫy này lại. Đây là trò chơi ác nhất mà con có thể làm. Con không được quyền đùa với tình cảm của ba, với cuộc sống của ba.
– Em không đùa, Milou. Em biết là không thể tin được. Mặc dù đó là sự thật. Em là Alex, Alex của anh. Em là Alex của hôm nay và cùng một lúc, Alex trước đây. Đừng hỏi em đã làm thế nào. Bản thân em cũng không biết gì. Em đã từ chối cái chết để không thể mất anh. Trứơc ngày được sinh ra, em biết là mình trở lại để tìm lại anh. Anh muốn bằng chứng? Nhớ lại đi. Đứa con nít sáu tháng tuổi bắt đầu nói và đi vì ghen. Tại vì anh ở trong vòng tay kẻ khác…Ludovic nếu em nhớ không lầm.
– Là…Là tôi điên. Tôi mơ, tôi vừa gặp ác mộng. Tôi phải tỉnh dậy.
– Bình tĩnh lại đi, anh đang tỉnh. Nếu anh luôn yêu em, như trước đây, như một người điên, mình có thể sống tiếp những giây phút tuyệt vời. Anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện ôm em trong tay. Em hiểu. Anh muốn có thêm bằng chứng? Vậy thì lại đây, theo em. Những gì có mình mới biết, anh và em.

VN88

Viết một bình luận