VN88 VN88

Quay lén nước lồn của em ra nhiều quá cho anh liếm nó nhé

Một lúc sau như càng thấm mệt, ông Tuấn chống hai tay về phía trước, bụng áp lên lưng nó, cố đè con bé thấp xuống. Toàn thân ông béo phì của ông lập tức bao trùm tấm lưng thon của con bé. Ông bắt đầu nắc nhè nhẹ. Con bé rên theo. Lâu lâu ông nẩy mạnh mông về phía trước, vỗ vào mông nó một tiếng phạch, con bé rên to. Ông bắt đầu thì thào bên tai nó, “Em thích anh nắc như vầy KHÔNG?, thích HẢ, thích KHÔNG, thích HẢ” và mỗi tiếng “Không” và “Hả” thì ông nẩy thật mạnh vào lồn con bé. Con bé chỉ kịp nói vài tiếng bằng giọng hổn hển, “Thích… dạ… thích…”. Ông thật khoái chí khi nghe con bé nói thế. Lại càng hăng ông nắc càng bạo càng mạnh. Đến hồi ông không còn chịu được nữa ông gào to những tiếng Ăng-lê ông học từ bên xứ Mẽo, bên tai con bé, đồng thời tay ông nắm chặt lấy tóc con bé, ông ghịt mạnh…”FUCK… Đ… MÁ… FUCK… YOU LIKE TO FUCK HAH! BITCH! LITTLE CUNT… DAMN ! TOO FUCKING GOOD… A… AHH… AHHH… RA… RA… RA… OH… FEEL SO GOOD”. Con bé nghe những tiếng đó thì không hiểu gì song nó biết rằng ông đang lên tới Tuấnn tột sướng. Nó cũng gào lên theo tiếng thét của ông, những tiếng vô nghĩa. Để rồi nó thấy ông trầm người lại, hai chân ông co giựt bên hông nó. Từ trong l… nó, cảm giác một dòng nước ấm phuột ra từng Tuấnn, từng Tuấnn đến hồi ngưng hẳn.

Ông Tuấn rút vội cu ra, nằm lăn ngang trên giường. Hai tay ông giang ngang, mắt trợn tròn nhìn lên trần, thở một hơi dài thỏa mãn. Cái thỏa mãn mà bấy nhiêu năm nay ông thèm khát bên xứ người mà không có được. Ông mặc kệ giờ đây con bé ở nơi nào, con bé là ai, có nằm bên cạnh ông? Miễn ông được sướng, và nó sẽ được tiền. Coi như sòng phẳng. Rồi ông bảo con bé đi tắm trước. Ông nằm đó thêm lát nữa thì mặc vội quần áo vào. Tìm trong bóp ra năm tờ, ông đặt chúng lên bàn coi như trồng tiền đợt cuối. Ông nhìn qua, căn phòng tắm con vừa bước vô chỉ khép hờ, nó đang tắm rửa vẫn không hề hay biết. Ông bỏ ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi vội ra khách sạn, trời đã chạng vạng chiều. Ông gọi một chiếc taxi và đi khỏi.

Mấy ngày liền sau ông đều tới quán của con bé làm để nhận. Tối về, ông rủ nó ra khách sạn ngủ qua đêm. Dần dà sự gần gũi càng sâu đậm. Ông và con bé như hình với bóng đi đâu cũng có đôi. Con bé càng lúc càng thấy ông trẻ hơn, nhiều khi tưởng chừng ông chỉ xấp xỉ của nó, nhất là những khi ông làm tình với nó. Có mấy hôm ông bận chuyện không đến thăm nó, nó thấy hơi buồn. Mà nó biết rằng ông cũng buồn. Mấy hôm đó nó hay xin nghỉ sớm để nhà. Một lần ông rủ con bé đi cả tuần ra tận Hà Nội, con bé cũng làm gan đi theo ông. Đối với nó, ông Tuấn bây giờ không còn là người đàn ông đứng tuổi nữa, ông là anh Tuấn, là người yêu đầu đời của nó. Có lẽ những giờ phút bên nhau với ông như thế này mới đem lại hạnh phúc tràn trề trong lòng nó từ trước tới giờ…

Cuối cùng ngày trở về cũng đã tới. Đêm trước đó ông ái ân với con bé cả ba lần, coi như trừ hao những tháng ngày tới đây trống vắng, không còn gặp con bé nữa. Ngày tiễn đưa con bé khóc xưng cả hai mắt, làm ông Tuấn cứ mãi ôm chầm lấy nó để an ủi. Người bên ngoài nhìn cứ ngỡ là cha con ! Và rồi bóng ông khuất trong dòng người, xa xa ông đưa tay vẩy vẩy con bé, nhưng nó chỉ thấy một hình người nhòa lệ…

Trở về Cali. Đêm đêm ông nằm suy tưởng nhớ về cái hôm đầu tiên ông gặp nó, và những hôm ông gần gũi với nó. Ông thường hay mơ màng buồn bả, trống vắng, đơn côi. Những ngày kế tiếp ông lại hay nghĩ ngợi nhiều về con bé, đi làm ông thường hay xao lãng những chuyện chung quanh. Về nhà ông lại rúc trong phòng vặn nhạc tình thui thủi. Và đến một ngày kia ông biết rằng ông nhớ con bé thật nhiều, nhớ từng làn da trơn, mãnh thịt mát rượi trên người nó. Nhớ cái khuôn mặt hồn nhiên dễ thương của nó. Giọng cười thật đáng yêu mỗi khi ông kể cho nó nghe một câu chuyện cười hay một câu nói dí dỏm. Rồi ông trở nên ít ăn và mất ngủ. Hàng ngày ông tương tư về nó. Muốn tìm cách liên lạc với nó nhưng lúc đi không hề hỏi địa chỉ nhà nó vì ông không định dang díu, bây giờ thì biết đâu mà tìm.

Một ngày kia một ngày đẹp trời sau hai mùa thay đổi, ông không cưỡng được lòng mình trở về nước để tìm lại nó. Người ta nói nó đã vào nhà thương sanh rồi. Ông lao nhanh đi tìm nó như tìm một báu vật sấp bị tiêu tan.

Trong nhà bảo sanh. Ông gặp lại nó đang bồng đứa con thơ mới lọt lòng, đứa con có hình thai hơi quái dị khác hẳn với đứa trẻ bình thường. Nó đưa mắt nhìn ông chua chát. Ông biết lần đó giữa ông và nó đã bào sinh ra núm ruột của hai người, một núm ruột không được mấy trọn vẹn. Ông cũng khóc. Nó cũng khóc. Cả hai òa ra khóc. Tự trong lòng, ông thề với trời đất sẽ cưới nó mang về Mỹ dù cho đứa con thơ của hai người có dị hình dị tật đến thế nào… Nhưng hỡi ôi… một người đàn bà khác bước vào phòng làm ông thêm đớn đau. Bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, hai người nhận ra nhau là cố nhân… Gần 20 năm về trước trong một đêm giông tố bão bùng, một cặp tình nhân dắt nhau bỏ trốn gia đình mang theo trong người nấm phôi thai vừa tròn ba tháng. Chuyến vượt biên bị trục trặc, hoàn cảnh buộc hai người phải chia cắt. Sau đó ông tới được bến bờ, còn người yêu thất lạc nơi nào không biết. Suốt mấy tháng trời tìm kiếm liên lạc với nàng đều không được. Sau này chàng thất chí đi lấy vợ, còn nàng sau khi sinh được đứa con gái và ở vậy luôn tới bây giờ. Đứa con đó nay đã lớn nên người, vừa tròn hai mươi tuổi…

Con bé quan sát cử chỉ của hai người trước mặt, nhìn qua nét mặt, qua cách xưng hô ngọt ngọt bùi bùi, qua số tuổi của hai người tương xứng, và qua câu chuyện tình ướt át má nó thường hay kể cho nó nghe về người ba ruột duy nhất, người mà bà chỉ một lòng yêu thương, dường như nó đã đoán ra điều gì. Một điều thất đắng cay oan nghiệt dấy lên trong lòng nó… Đây là má, còn kia là ai? Là cha hay là chồng?

( Xem clip quay lén không che tại Truyen18.cc )

VN88

Viết một bình luận