VN88 VN88

Tận hưởng lồn thơm của em đi anh – Truyện 18+

Còn Loan sẽ đụ với Ngọ, người làm vườn đã từng gọi Loan là cô chủ, mà Loan thường sai làm những công việc lặt vặt trong nhà. Bỗng nhiên tối này sẽ lean giường, sẽ mây mưa lừng trời với Loan??? Hai hoàn cảnh đụ trái cựa, ngoài sức tưởng lượng. Chị Năm và Loan dù im lặng không nói ra, nhưng nét mặt họ ửng hồng và trầm ngâm suy nghĩ. Thấy thế Xuyên biết được là họ đã đồng ý. Chàng nói:
– Tôi biết tại sao chị Năm với Loan không trả lời. Không sao đâu. Tình dục mà, đâu phải tình yêu đâu mà ngại. Tụi mình giải quyết với nhau bình thường như đói thì ăn, khát thì uống. Chỉ cần có người khác giống để cùng vui thú tình dục là thích rồi. Với lại, tôi cáp độ như vậy là để cả hai người vừa khoái lạc, vừa hưởng cái thú trong nghịch cảnh, cái lạ đời mà cả hai chưa từng hưởng qua.

Cả bọn lại vỗ tay tán thưởng sự giải thích của Xuyên. Xuyên vừa dứt lời thì chị Năm nói trong thẹn thùng:
– Dạ, cám ơn lời đề nghị đó của cậu Xuyên.Nhưng, cậu Khoa còn nhỏ quá, đáng tuổi con của tôi. Mình ăn nằm như vậy nó có… kỳ không?

Từ nãy đến giờ Khoa chỉ im lặng lo ăn. Bây giờ nghe chị Năm nói, Khoa lên tiếng:
– Em chẳng thấy kỳ ở cái chỗ nào hết. Chiều hôm qua má Linh đã đưa em vô phòng, cho em bú lồn, cho em đụ quá trời. Mà em có thấy cái gì kỳ đâu. Anh Xuyên nói đúng. Tình dục khác với tình yêu. Thấy mình thích ai là mình cứ chơi. Chơi nhau đâu phải sẽ lấy nhau làm vợ chồng? Ừ đi chị Năm.

Chị Năm chưa kịp nói gì thì Khoa tiếp:
– Em tuy nhỏ tuổi nhưng nếu được chị Năm đồng ý em sẽ chết sức làm cho chị vừa lòng. Không tin chị cứ hỏi chị Loan… Hỏi thẳng chị Loan là đêm hôm qua chị đã ra mấy cái với em.

Loan cười tươi như đóa hoa. Gương mặt cô chủ lại ửng hồng lên như mặt trời mọc, như đã gián tiếp công nhận là Khoa thuộc loại ngoại hạng. Chị Năm cũng đỏ mặt theo. Máu dâm cố hữu của chị rần lên khiến chị tê tái khắp toàn thân. Chị sẽ ăn thịt chàng Khoa tối nay. Xuyên hỏi Loan:
– Còn Loan, em nghĩ sao về Ngọ? Cho anh biết đi

Loan thẹn thừng nhìn Ngọ trong lúc mọi người thúc giục:
– Chịu đi mà Loan. Thử cho biết một thiên tài bên ngoài trông rất khiêm nhường, mộc mạc. Nhưng bên trong tiềm ẩn một nội lực vô cùng thâm hậu. Ngựa chạy Trường Sơn đó !

Ngọ líu quít khi nghe mọi người không tiếc lời khen ngợi mình. Nhưng Ngọ vẫn còn mang mặc cảm là một người làm vườn, tưới cây cho chủ nhà. Cho nên Ngọ cứ cúi gầm mặt, im lặng. Chàng chẳng dám góp lời, góp ý. Cũng vậy, Ngọ chưa bao giờ dám ước mơ sẽ có một ngày được cơ hội ôm cô chủ đẹp như tiên để ân ái. Thấy Loan vẫn còn thẹn thùng e ngại, chị Năm nói góp thêm vào:
– Hai người đồng lạng đồng cân lắm đó. Tôi cá là sáng mai cô Loan, một là ngủ vùi cho tới chiều, hai là chỉ đi bầng đầu gối thôi. Sáng giờ, tôi với Ngọ đụ nhau gần hai tiếng. Cô Loan có biết Ngọ làm tôi ra máy lần không? Ba lần đó cô Loan.

Lần này, sốt ruột quá, Loan nhìn thừng Ngọ hỏi:
– Có đúng như vậy không Ngọ? Đúng người mấy người này khen Ngọ không?

Được Loan khai khẩu, Ngọ mạnh dạn thưa:
– Dạ, đúng ra em học được cái chiêu dai sức này của ông nội. Thuốc gia truyền nổi tiếng. Vua Bảo Đại hồi trước phải cho người từ Huế vô kiếm ông nội ra bắt mạch, cho thuốc, để ngài hưởng mỗi đêm sáu thứ phi. Năm sáu thứ phi mà phải bò lê bò lết. Đằng này, em chỉ có một công chúa. Ghe dài mà sông ngắn. Giếng cạn mà sào sâu. Nếu tối nay em được hân hạnh phục vụ cô, chuyện làm cô bầng lòng đối với em dễ như hái trái lê ngoài vườn…

Cả bàn vỗ tay khi nghe lời phát biểu chán chất của Ngọ. Xuyên khoái quá đề nghị đổi chỗ ngồi. Xuân ngồi cạnh chàng. Khoa cạnh chị Năm. Và Loan sang ngồi kế bên Ngọ. Xuyên gọi thêm thức ăn và kêu thêm một chai rượu chát. Ai nấy mặt đỏ phừng. Rượu vào thì lời ra. Khoa tự khoe:
– Chị Năm mà gặp em tối nay là rồng gặp mây. Em thì có cái tính là thích gần gụi với mấy chị lớn tuổi. Càng lớn càng tốt. Cả đêm cũng không sao. Em có kinh nghiệm ngày hôm nay là do má Linh dạy cho. Trước đó, hồi còn ở Nha Trang, khi em mới 16 tuổi… Thì do… Bà, thôi dấu tên. Bà gần sáu chục tuổi. Tóc bạc, lông lồn cũng bạc. Đáng cho em kêu tới bằng bà lận. Bà dạy em không thiếu món gì mỗi ngày, ngay trong nhà em. . . Rồi kể từ đó em bị ám ảnh, nên em cứ mơ, cứ nghĩ tới những người đàn bà lớn tuổi mỗi lần nổi cơn thèm.

Đúng là do rượu Khoa đã phun ra sự thầm kín mà Khoa đã giữ mãi trong lòng suốt mấy năm nay. Hai chai rượu chát đã làm mọi người gần nhau hơn. Họ trở nên thân mật với nhau một cách chân tình, thành thật, không còn giữ kẽ . Chị Năm ôm ngang hông Khoa hôn lia chia lên khuôn mặt Khoa. Loan cũng vậy, nàng đế tay lên đùi Ngọ và dã táo bạo sờ luôn cặc Ngọ. Nhờ cả bọn ngồi vào chỗ khuất trong tiệm ăn nên không ai để ý Xuyên thì được Xuân đưa tay sang mò cặc chàng. Xuyên khoái lắm, vì đã cặp được bọn họ lại với nhau. Tối nay chàng sẽ rủ Xuân lén mò sang phòng Loan để xem cô này đụ Ngọ. Rồi lại xuống phòng chị Năm xem chị làm thịt Khoa.

Xuyên là loại đàn ông đã dâm loạn, lại có lính và năng khiếu làm hỏng đời người khác. Chàng xem nhẹ đạo đức, coi nhẹ luân thường. Chàng đã có liên hệ tình dục với vài người thân trong gia đình. Chàng thích hưởng tình dục bằng máu lạnh. Kẻ cướp thì giết người không gớm tay. Còn Xuyên thì ái ân với bất cứ ai chàng muốn, không kể họ hàng thân thuộc. Cái mả đẹp trai của Xuyên, lối ăn nói duyên dáng của chàng là vũ khí để chàng hạ không biết bao nhiêu gái tơ, cũng như thiếu phụ đã có chồng. Chàng càng cảm thấy khoái lạc hơn khi xúi biểu người khác hư đốn như chàng.

Ăn xong trở về nhà, Xuyên kéo riêng thống Ngọ ra ngoài vườn:
– Nè Ngọ, hồi nãy nghe cậu nói có môn thuốc gia truyền của ông nội để lại. Có thể nào để trả công anh gã Loan cho em, em cốgấng dạy giùm hoặc bán cho anh thứ thuốc đó . Đẩc bao nhiêu cũng được. Anh bằng lòng trả và hứa, trong tương lai hai anh em mình sẽ làm bá chủ cái nhà giàu có này. Anh nói ít em hiểu nhiều. Đàn bà nhà này còn nhiều lắm: bà chủ, hai cô em bà chủ, rồi còn Thu, và cả bà ngoại của Thu nữa. Bà này tuy già nhưng em có thấy bà còn ngọt nước không. Bà ta mới là người giàu nức đố đổ vách đó Ngọ. Tiền của bà ta đốt nguyên cả thành phố Phan Rang này cũng chưa hết đó em.

Nghe Xuyên vẽ ra một hình ảnh thật hấp dẫn tuyệt vời, nhất là khi anh nói đến bà ngoại của Thạch Loan, tức là mẹ của bà chủ, Ngọ mê quá. Máu dâm của Ngọ giống hệt máu của Khoa. Chàng chỉ thích gần gũi làm tình với những người đàn bà lớn tuổi. Cho nên Ngọ nói:
– Anh muốn thì em tặng một ít đủ xài quanh năm. Bề gì cũng nhở anh mạnh ăn mạnh nói mà tối nay em sẽ được ngủ với cô chủ. Lúc nào cần anh cứ gọi em. Mà nè, hồi nãy anh có nói đến bà ngoại. Bà này cũng có đến đây vài lần. Da dẻ hồng hào tuy đầu tóc có hơi bạc nhưng tướng tá hãy còn hấp dẫn lắm. Bộ bà ta giàu lắm hả?
– Trời ơi! Tổng thống phải kêu bà ta bầng bác đó Ngọ. Tướng tá chạy áp phe mà bị kẹt lới nhà bà là phải bỏ giày dép tận ngoài cổng đó em. Bà mà ừ một cái là người ta kiếm cả chục triệu như chơi. Bà chỉ cần ừ một tiếng từ đa i lá nhảy vọt lên thiếu tướng như chơi. Bà ta mà ừ một tiếng học có tệ mấy cũng đậu bằng bác sĩ. Nhiều lắm. Bà chủ nhà này giàu không bằng một góc của bà ngoại đó. Mà anh biết chồng bà chết lâu rồi. Bà ta lại không có con. Ngọ có thấy cặp vú của bà không?

Nghe khoái lỗ tai quá, Ngọ bảo Xuyên chớ nói cho ai biết. Và Ngọ vội vàng chạy vào nhà lấy ra một gói thuốc nhỏ, đưa cho Xuyên và dặn:
– Gói này nhỏ nhưng anh có thể xài quanh năm. Trước khi lên giường anh chỉ cần liếm ngón lay cho ướt rồi chấm vô gói thuốc. Thuốc dính tay anh xong, anh cho vô miệng nuốt ực. Thần dược này sẽ hiệu nghiệm sau năm phút. Cặc anh đang mềm èo cũng trở thành khúc củi ngay tức thì. Anh có đang mệt cũng hăng hái nhiệt tình như thanh niên mới lớn. Chơi cả đêm cũng không thấy mệt. Muốn ra lúc nào anh chỉ cần nút lưỡi và bóp vú người nữ. Còn không muốn ra thì anh cứ chơi hoài đến hai ngày cặc cũng còn cương cứng. Anh nhớ tránh nút lưỡi và bóp vú. Nhớ kỹ điều này nghe anh Xuyên. Hoặc anh muốn làm mấy món xào khô thì anh khoan cho thuốc vô miệng. Chừng nào bắt đầu anh cứ nhớ lời em thì tiên thánh cũng phải mê chớ đừng nói người phàm. Em vô làm vườn cho nhà này cũng vì có cái mộng là một ngày nào đó được bà chủ để ý em sẽ dùng thần dược này làm nấc thang trèo lên danh vọng, giàu có mong thoát khỏi cảnh nghèo hèn từ mấy đời để lại…

Xuyên mở ra, gói thuốc bột màu nâu lợt. Xuyên lấy mấy ngàn ra tặng Ngọ. Ngọ không lấy nói:
– Giang hồ mà anh Xuyên. Bánh ít đi thì bánh quy lại thôi mà . Biết đâu sau đêm nay em cũng được ăn sung mặc sướng, có xe hơi xịn như anh để lái đi chơi thôi. Con gái, đàn bà ai mà không mê đụ. Gặp anh hoặc gặp em, nói thiệt với anh, con gái có khó mấy cũng quy hàng. Hồi nãy anh có nói đến chuyện. bà ngoại. Thú thiệt với anh, ở làng em có bà đó tên Nguyệt, vợ ông xã trưởng Bùi Tánh. Không biết bà nghe ai đồn mà biết tiếng của em. Một bữa nọ em đang dắt trâu ra ngoài đồng để ăn cỏ, lời đang mưa phùn lất phất. Chiều đã gần tắt nấng. Bà đội nón, mặc áo mưa chạy ra gặp em, miệng líu tít:
– Mèn ơi! Thím tìm mày còn khó hơn gặp vua nữa. Trời mưa gió như vầy mà sao Ngọ không cho trâu về chuồng, tắm rửa nghỉ ngơi, sao còn lòng vòng ngoài đồng ngoài ruộng như vầy?
– Thưa thím xã, nhà nghèo, chạng vạng mới được phép cho trâu về nhà. Mà thím xã tìm con có việc gì không vậy?
– Thì có, tao mới tìm chớ. Bị thím nghe mấy bà như bà Hội Đồng, bà Lý trưởng, bà Hội đình… Bà nào cũng khen con có ngón nghề ghê gớm lắm. Có phải vậy không Ngọ?

VN88

Viết một bình luận