Sướng quá ! Đã quá ! Bà ngoại banh hai háng ra đái một vòi thẳng vào miệng Xuyên. Chàng nhắm mắt nuốt ực. Còn chơi, hết nhịn. Phải tận tình chứng tỏ cho bà thấy rằng chàng đang thực lòng yêu thương bà. Bây giờ bà mới mở miệng:
– Trời! Anh dám uống luôn nước đái của em sao anh Xuyên? Hồi nãy anh đã đút lưỡi vô lỗ đít em. Bây giờ anh lại còn uống luôn nước đái của em nữa. Xin ơn trên làm chứng cho lời hứa của con . Nếu anh Xuyên chịu làm chồng của con, con quyết nhường hết của cải kết sù, to lớn mà con đang có, cho Xuyên. Xuyên muốn gì được nấy, miễn chàng ở luôn bên con, hằng đêm, hằng giờ, hằng phút. úi, anh đang làm gì đó hả anh Xuyên? Trời ơi! Ba ngón tay thần diệu! Ui, anh ngoáy, anh xoắn, anh thụt. Anh làm như vầy thì em đâu còn thèm cặc nữa hả mình? Đâu còn ai thế được anh nổi hả anh yêu của em? Khoa đi luôn đi! Ngoại không cần Khoa nữa đâu! Ngoại đã có chồng rồi Khoa ơi! Úi ui từ từ anh Xuyên ơi!
Lưỡi và môi Xuyên nhẫn nhẫn, rồi nút mạnh gần muốn đứt lìa hột le. Ba ngón tay chàng nghệ thuật, làm lỗ lồn bà te tua. Có là một con ớ cũng không chịu nổi, đừng nói là bà. Bà la muốn bể căn phòng. Bà nghiến răng xé rách toát tấm khăn trắng trải giường. Bà đấm vô mông đít Xuyên, cấn cặc Xuyên, bú trứng dái Xuyên, để bày tỏ sự sung sướng hoan lạc cùng tột đang dâng trào trong đầu bà. Hôm nay là một buổi sáng hoàng đạo đối với bà, mà bà chưa từng bao giờ có dịp hưởng qua. Tiếng la của bà vượt cửa kiềng, vượt luôn lớp gỗ gụ của cánh cửa chính, bay ra ngoài, làm cho con nhỏ người làm đang loay hoay lau cái sập gụ ngoài phòng khách cũng nghe.
Mới đầu nó tưởng là bà ngoại bị hiếp dâm. Nhưng khi nghe bà bầng lòng nhận Xuyên làm chồng, và xin trời đất chứng dám cho lời hứa của bà nhường lại gia tài của cải kết sù cho Xuyên, nó mới bò vào gần nơi phòng bà, ghé mắt qua lỗ khóa.
Mười tám tuổi lại là người nhà quê, chưa hề biết tình yêu là gì, con Thủy hoa mắt, chới với, cồn cào. Thủy nghe trong thân thể cuồn cuộn một nỗi thèm tình dục sôi sục. Khi thấy Xuyên cho ba ngón tay vào ngoáy lồn bà chủ. Thủy cũng bất chước đưa bàn tay vô quần. Nàng làm như một hành động bắt chước. Lúc đầu thì một ngón, từ từ thì đến hai ngón. Nàng cũng đâm thắng vô cửa mình…
Nhận ra đó là giọng nói của Thu, Xuyên hơi thất sắc. Chàng im lặng. Hai tay vẫn còn ôm cứng bà ngoại, Xuyên nói nhỏ:
– Thu, người yêu của anh. Cháu ngoại của em đó!
Chàng tưởng đâu bà ngoại sẽ phải sợ, ai ngờ bà càng ôm cứng lấy Xuyên:
– Em cấm anh không được ra mơ cửa. Thu mới chỉ là người yêu chưa phải là vợ của anh kia mà. Nhưng sao nó vào đây mà người nhà không biết kìa? Lạ quá, mấy đứa đâu hết rồi? Con Thủy, thừng Lộc lài xế đi đâu hết cả rồi…
Tiếng gõ cửa lại dồn dập hơn lên và giọng Thu trở nên thổn thức:
– Anh có nghe em nói gì không hả anh Xuyên? Mở cửa cho em vào gặp anh?
Bà ngoại bảo Xuyên vào tủ quần áo đứng trốn. Rồi bà mặc vội áo quần bước ra mở cửa cho Thu. Nước mắt ràn rua, Thu đứng nhìn bà ngoại đầu tóc dù đã bời nhưng vẫn rối bời xổ tung. Trên chiếc giường mền gối ngổn ngang, lộn xộn. Thu bước hẳn vào bean trong phòng. Lòng nàng đau như cất. Nàng nhớ lại những đêm, những chiều ái ân với Xuyên tại phòng ngủ Hạnh Phước. Nàng nhớ lại những lởi thề non hẹn biển của chàng khi xưa… .
Thu đi Nha Trang hôm kia. Nàng mua thật nhiều vải vóc đắt tiền để tự tay may áo quần cho Xuyên. Khi về đến nhà thì Thu thấy Khoa và chị Năm trần truồng nầm ngủ trên giường mẹ nàng . Còn Thạch Loan thì ngủ với Ngọ. Điều tra kỹ, Thu được Ngọ cho biết ước vọng của chàng Xuyên. Thu chạy ngay đến nhà ngoại.
Đã hơn nửa tiếng, Thu ngồi ngoài kia, cũng ghé mắt vào lỗ khóa, xem cảnh Xuyên đụ bà ngoại tàn khốc. Thu định cứ giữ im lặng dể bà ngoại nàng được hưởng một chút khoái lạc tình dục. Nhưng khi thấy cảnh hai người đụ ngồi, thì Thu dần không nổi cơn ghen, và nàng gõ cửa. Thu đứng đó cẩm lấy áo quần của Xuyên mà lòng chết lặng. Nàng nói một mình:
– Em biết anh đang nấp đâu đó trong phòng này. Một là vì ngượng nên anh không dám gặp em. Hai là anh đã quên trọn tình em. Anh đã ngủ với em, rồi anh còn lang chạ luôn với cả Thạch Loan, với má em. Và bây giờ anh ngủ luôn với ngoại của em. Anh là con dã thú…
Bà ngoại vẫn bình tĩnh nét mặt. Bà đứng vuốt các nếp nhăn trên tà áo. Mặt bà có vẻ hơi giận Thu khi nàng đã phá đám bữa đụ ngàn vàng của bà với Xuyên. Bà nói thắng thừng không chút ngượng ngùng với cô cháu gái:
– Nếu ngoại là con, ngoại không đứng đây nữa làm chi cho mệt. Vì một khi đã biết rõ người tình của mình là loại đàn ông lang chạ, thì còn gì để mình phải lưu luyến, đau khổ đến phải rơi nước mất? Với lại, lang chạ là bản tính của đàn ông. Còn đàn bà thì mình cũng có quyền từ chối. Mình không bầng lòng thì đố ai lang chạ được? Má con, em con, rồi con, rồi bay giờ là ngoại. Cả bốn chúng mình đã ngủ cùng một nhân tình. Như vậy đáu phải lỗi tại Xuyên lang chạ? Cái nguyền do sâu kín là do những người đàn bà đến tự nguyện dâng hiến cho Xuyên. Ai có thể lấc đầu khi đàn bà tự dáng hiến?
Thu quay phất lại, nhìn thẳng bà ngoại:
– Nhưng anh Xuyên là chồng tương lai của con, ngoại biết không?
– Chồng tương lai mà có thể ngủ với con trước khi thực sự thành chồng? Đàn bà dễ dàng như vậy bảo sao đàn ông không khinh thường? May mà con chưa có bầu. Chớ nếu có, Xuyên lặng lẽ bỏ đi, lúc đó ai hận ai? Để ngoại bảo Xuyên ra gặp con.
Rồi cất giọng hơi lớn hướng về nơi chiếc tủ áo quần ở góc phòng:
– Anh nên ra cho Thu gặp, đừng trốn nữa.
Cánh cửa tủ từ từ được mở ra. Xuyên đầu tóc rối bời, thẩn thờ từ trong tủ bước ra. Con cặc của chàng còn láng lẩy bởi nước lồn của bà ngoại. Anh bước đi như khúc cây biết di động. Mặt chàng như trơ cứng ra vì ngượng.
Nhìn người yêu hèn hạ đến như con súc vật, như một tên ớ đực, Thu cảm thấy lợm giọng. Nàng muốn mửa, muốn nôn ra mọi đều khinh tởm con người đẹp trai to con, hào hoa phong nhã mà ngày nào nàng cũng đưa vào phòng ngủ Hạnh Phước. Nàng đã bú nhuyễn nhừ con cặc dài, to đó của Xuyên. Nàng cũng đã đưa lưỡi vào cả hậu môn của Xuyên, vì lầm nghe những lời trầm ngọt của người đàn ông lưu manh. Cả một tương lai mộng mị đang sụp đổ tan tành trước mặt Thu. Xuyên im lặng, trơ mặt ra đó, bởi chàng đang dựa vào bề thế hậu thuẫn của bà ngoại. Thu có bỏ chàng, thì chàng cũng đành thôi. Chàng sẵn sàng trân người ra đó để đón nhận mọi đay nghiến cay nghiệt của người yêu.