Chiều về. Lầu Sơn bắt gặp nàng ở trước lều. Tóc tai lù xù. Trông nàng thật chán nãn, thất vọng. Hắn cũng không hỏi han gì. Dường như đã biết trước sự việc. Tiểu Châu vì buồn rầu. Tối đó nàng cứ giàu giàu không ngủ được. Lầu Sơn an ủi nàng vài câu qua loa rồi lẳng lặng đi ngủ, như không còn làm gì được hơn trong tình cảnh của hắn.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày. Không một bóng dáng của một ai khác xuất hiện. Tiểu Châu càng trở nên sầu hơn. Nàng thường hay nhớ về quê nhà, về cha mẹ, về mối tình đầu. Lầu Sơn cứ tiếp tục an ủi nàng. Đem chuyện con ngựa nàng thích nhất ra nói. Bảo là nó sắp sanh một con ngựa con cho nàng. Nhưng nàng cũng chỉ vui trong khoảnh khắc rồi chợp tắt.
Từ dạo đó, nàng không buồn đi chăn ngựa với Lầu Sơn nữa. Một mình ở lều nàng chẳng làm gì cả.
Cho đến một hôm, có một thanh niên trạc tuổi 25 xuất hiện. Gã chỉ là một kẻ qua đường, đi lạc ngang đây. Thấy Tiểu Châu đẹp nên có ý ve vãn. Vì là gái mới lớn, nàng đã dễ siêu lòng với những lời đường mật. Qua gã, nàng biết thêm Tiểu đội Xung kích của nàng đã rã. Họ đang biểu tình ở Trụ sở, đòi được về quê. Chuyện xảy ra khá nghiêm trọng nên có nhiều vụ bắt bớ. Gia đình nào có tiền hoặc có quen biết còn có cơ hội chuộc họ ra, mang trở về quê. Gia đình nào nghèo, không có tiền chuộc con về, thì phải ở lại đây mãi. Còn những người trốn về quê không được Chính trị viên phê chuẩn coi như bị một “vết đen” trong đời, khó lòng mà mưu sống sau này. Với trường hợp của nàng cũng xuất thân từ gia đình nghèo. Ba mẹ nàng lấy tiền đâu mà chuộc nàng về. Lại không quen biết ai. Bây giờ, nàng đã hiểu vì sao phải ở đây khá lâu mà không ai ngó ngàng tới.
Gã thanh niên đó nói chuyện với nàng cũng khá lâu. Cho đến khi Lầu Sơn trở về, gã cũng mặc kệ. Dường như gã đã biết Lầu Sơn chỉ là một thằng chăn ngựa chất phát, chẳng làm nên trò trống gì. Trước khi ra về, gã còn móc túi tặng nàng trái táo đỏ.
Đêm đó nàng cứ ôm mãi trái táo đó trong lòng. Lầu Sơn thừa biết dụng ý của gã kia, nhưng bản tánh nội tâm, hắn cũng chẳng muốn nói ra làm gì.
Rồi gã thanh niên đó cứ xuất hiện mỗi khi Lầu Sơn vắng mặt. Mỗi lần gã tới đều mang táo đến tặng nàng. Đến một ngày kia, gã ôm chồm lấy nàng. Mặc cho sự chống cự yếu ớt của nàng, gã vừa gạ gẫm vừa lột áo nàng ra. Gã hứa sẽ báo cáo tình trạng của nàng với Chính trị viên để trả nàng về với quê nhà. Gã còn hứa sẽ cùng nàng ra mắt cha mẹ. Cưới hỏi đàng hoàng.
Hai tay gã tham lam thì phụ họa với lời nói sờ nắn lên bờ ngực mới lớn của nàng. Cả nàng cũng chìm ngập trong cảm giác tình dục. Hơi thở hổn hển. Quần áo được vứt tung một cách vội vã. Hai thân thể khao khát lao vào để thỏa mãn nhu cầu tính dục. Trai và gái.
Và gã phá trinh nàng một cách nhanh chóng, nhưng triệt để. Ấy mà nàng thấy hạnh phúc vời vợi sau cái giây phút được trở thành đàn bà. Vì tình cảm bồng bột.
Chiều đó, gã lẳng lặng bỏ đi. Bỏ đi trước khi Lầu Sơn trở về. Nhưng Lầu Sơn thừa biết chuyện gì đã xảy ra. Những chứng tích còn xót lại trên giường màu đỏ hồng. Đồ đạc vương vãi. Mặt nàng phờ phạc. Hắn vẫn điềm nhiên như ngày nào nàng giáp mặt hắn lần đầu tiên, nhìn nàng rồi nhìn đi nơi khác. Tiểu Châu như cũng không màng chuyện hắn có đếm xỉa tới nàng. Nàng ung dung rót những giọt nước sau cùng trong bình để rửa sạch trái táo gã thanh niên tặng. Rồi nàng bảo hắn có thể đi lấy nước thêm cho nàng.
Nước ở xa lắm. Nhưng hắn vẫn lẩn thẩn đi. Đi như một cái máy biết vâng lời. Lúc lâu sau hắn mới trở về. Hắn đưa bình nước cho nàng. Nàng cầm lấy không một tiếng cám ơn. Nàng bảo hắn trở về chỗ của hắn nằm, rồi nàng ngang nhiên cởi quần ra. Sự ngại ngùng ở người con gái đã không còn nữa. Nàng không còn sợ Lầu Sơn có nhìn thấy nàng. Rót nước vào thau, nàng nhún cái khăn vào đó. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Nàng vắt cho sạch rồi nhẹ nhàng lau lên cửa mình. Nàng rên khẻ. (Truyện của tác giả Kinh Bích Lịch). Vết thương mới rách đã làm nàng đau. Dưới ánh đèn loe lói, Lầu Sơn không thấy rõ cả thân thể trần trụi của nàng, nhưng hắn thấy được nước vắt từ cái khăn đó ra là màu đỏ. Như không nhìn thêm được giây phút nào nữa, Lầu Sơn hất cái nón phủ lên ngọn đèn. Bây giờ, ánh sáng đã mờ hẳn trong căn lều, không còn đủ thấy gì nữa. Lầu Sơn nằm xuống. Hơi thở hắn trở mạnh.
Một tuần kế tiếp trôi qua. Thời gian ngắn nhưng khá dài đối với Tiểu Châu. Chưa bao giờ nàng mong gặp một người đến vậy, nhưng gã dường như biến mất trên thế gian, như một kẻ trộm sau khi đã chiếm đoạt được một vật quý. Đã bao nhiêu lần nàng lầm tưởng những người dân du mục là gã, nhưng bao nhiêu lần đó nàng đều thất vọng.
Cho đến một hôm, một gã lạ mặt đứng tuổi xuất hiện trước mặt nàng. Gã xưng là một trong những thành phần quan trọng của Cục bộ, có thể quyết định cấp giấy cho nàng trở về quê. Gã đưa trái táo cho nàng và bảo rằng gã được giới thiệu lên đây để tìm nàng. Đây là một sự đổi chác công bằng. Nàng nhìn gã, một người nàng có thể gọi bằng chú bác, và gật đầu một cách miễn cưỡng.
Trên giường của nàng, gã xé toạc quần áo nàng ra. Một trong hai bộ nàng có. Thô bạo bóp chặt lên vú nàng. Gã đè bẹp lên người nàng. Chỉ cần mở dây kéo ra, gã đi thẳng vào người nàng như một món đồ chơi trụy lạc. Như một con thú dâm dục, gã dày vò thân xác nàng dường như không biết mệt mỏi. Bằng những kiểu cách mà 40 năm tuổi đời gã bươn trãi, lăn lộn. Để hành hạ một con bé vừa mới thất tình. Một con bé cần một tấm giấy phép phải đổi bằng thân xác mình.
Mồ hôi nàng vả ra như tắm. Khuôn mặt nàng phờ đi. Nhưng bên tai nàng vẫn mồn một những tiếng rên tục tỉu của hắn mà chưa bao giờ trong đời nàng nghe qua. Nàng cắn răng chịu. Cảm giác tê rần nên nàng không còn phân biệt đâu là sướng, là đau.
Rồi gã cũng bỏ đi sau khi đã thỏa mãn. Nàng vẫn còn nằm trên giường trần truồng. Nhễ nhại. Nồng nặc. Quá đuối sức, nàng không thể trở dậy được.
Chiều đến, Lầu Sến trở về. Nhìn thấy nàng phờ phạc, hắn chạy vội đến đỡ nàng. Nàng bảo cho nàng nước. Hắn tất bật phi ngựa thật xa để mang nước về cho nàng.
Như lần trước, nàng dùng khăn lau sạch cửa mình trước mặt của Lầu Sơn, coi như là không có chuyện gì xảy ra. Nàng còn rửa trái táo và ăn một cách ngon lành trước mặt của Lầu Sơn.
Rồi ngày qua ngày, hết kẻ này tới kẻ khác luân phiên đến tìm nàng. Kẻ nào cũng mang theo một trái táo và xưng là nhân vật quan trọng trong Cục bộ. Nàng “tiếp” tất cả. Sáng có. Chiều có. Khắp nơi trong lều đều có dấu nàng và kẻ lạ. Ngay cả những lần rượt đuổi nhau trần truồng trên tuyết lạnh cũng đã xảy ra. Nhiều lần, Lầu Sơn trở về bắt gặp. Nhưng hắn vẫn lẳng lặng ngồi ngoài cho tới khi xong cuộc. Ánh mắt hắn dường như có thay đổi rất nhiều trên khuôn mặt trầm lặng. Nét buồn phơ phơ.