VN88 VN88

Tuyết phủ trắng lồn em – Truyện 18+

Tệ hơn hết là vào giữa đêm khuya, khi cả Lầu Sơn và Tiểu Châu đều đang ngon giấc. Có gã lại lò dò bước vào lều. Hiên ngang đánh thức nàng dậy. Mặc cho sự hiện diện của Lầu Sơn ở bên cạnh. Gã xổ tung quần áo của nàng ra. Đẩy nàng đứng chổng mông ở dưới đất như một con nô lệ tình dục, còn gã như một kẻ chủ nô hì hục từ phía sau. Như chỉ là một cơn hứng tình bất chợt không kềm chế, gã hành hạ nàng vô tội vạ cho thỏa mãn. Mặc cho nàng có kêu gào hay rên rỉ. Mặc cho một thằng chăn ngựa đớ mắt nhìn sang.

Lần đó, Lầu Sơn nổi giận thật. Nhưng hắn chỉ lấy chiếc giày của gã kia quăng vào lửa. Sau khi thỏa mãn, gã kia không tìm được chiếc giày, chỉ đành hằn hộc vội bỏ đi. Tiểu Châu trách hắn sao không kiếm dùm chiếc giày cho gã nọ. Hắn nổi giận lên, chửi nàng là đồ con đĩ. Nàng chửi hắn là thằng đần độn vì không biết hành động của nàng làm chỉ vì một tờ giấy phép. Hắn chỉ cười nhưng không nói vì hơn. Vì hắn biết nàng đang sống trong tình cảnh trớ trêu, còn hắn không giúp gì được.

Nàng lại bắt hắn đi lấy nước cho nàng lau chùi. Không hiểu sao, hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Ngày tháng lại dần trôi. Không có tin tức nào bảo nàng sẽ được về. Nàng vẫn phải làm vật thỏa mãn cho bất cứ ai có lòng tìm tới. Cho đến một hôm, nàng nôn mửa không ngừng. Triệu chứng mang thai. Mặc cho sự từ chối của nàng, Lầu Sơn quyết dắt nàng xuống Trụ sở để giải quyết rõ ràng.

Hai người một con ngựa băng băng trên vùng thảo nguyên cuối cùng cũng đến được Trụ sở. Lầu Sơn dắt nàng đi tìm từng người một. Hắn bắt gặp cả đám người quen mặt từng đến và đi, đang họp trong phòng nọ. Vài lời cáo buộc bắt bọn họ phải lãnh trách nhiệm về cách bào thai nàng đang mang. Nhưng không ai thèm đếm xỉa tới lời nói của hắn – thằng chăn ngựa. Bực tức Lầu Sơn mang súng ra hâm bắn nhưng bọn chúng kịp thời bỏ chạy.

Trong nhà thương, hai cô y tá cố gắng phá thai cho nàng. Máu ra khá nhiều làm nàng ngất xỉu. Đây là ca phá thai thứ năm trong tuần họ phải làm rồi. Con gái ở đây thật khổ. Còn đau khổ hơn khi nàng bị chỉ trích là gái lăn loàn, đĩ điếm – con điếm tập thể. Lầu Sơn trực trước phòng nàng nghe được hai cô ý tá nói vậy thì đau lòng lắm vì chỉ có hắn mới hiểu được ngọn nghành.

Cạnh phòng bên, ba gã thương binh đang xầm xào về chuyện của nàng và chuyện của họ. Một trong ba gã là thanh niên xung kích. Chỉ vì tờ giấy phép trở về quê mà gã tự hủy hoại ba ngón chân mình với một phát súng. Thế là tàn phế. Được cấp giấy trong nay mai.

Trời khi đó cũng khá khuya. Lầu Sơn vẫn ôm súng túc trực trước phòng nàng, như một vị cận thần gác cửa. Hắn lim dim ngủ, có vẻ nhẫn nại nhiều. Bỗng một bóng người phớt ngang trước mặt hắn, chỉ kịp nhận ra gã thương binh cụt ba ngón. Vừa định thần lại, Lầu Sơn đã thấy gã khuất sau cánh cửa của phòng Tiểu Châu. Linh tính chuyện gì đó không ổn, Lầu Sơn đứng dậy mở cửa phòng. Nhưng chốt cửa đã khóa chặt. Điên tiết, hắn dọng cửa chửi lớn “Thằng khốn nạn, mày định làm gì ?”. Tiếng la của hắn vọng đến tai của các nhân viên bệnh viện, người ta nhanh chóng lôi Lầu Sơn đi, mặc cho hắn có kêu gào gì đi nữa.

Có ngờ đâu, bên trong căn phòng lạnh lẽo kia, gã thương binh đã trụt quần nàng xuống. Mặc cho sự đau đớn từ ca phẩu thuật phá thai, gã đi vào người nàng một cách vô nhân đạo. Sau khi thỏa mãn xong, gã bỏ chạy. Lầu Sơn phát hiện vội rượt theo đánh, nhưng hắn vẫn không làm được gì khi bao nhiêu người can thiệp. Lại còn bị gã trêu chọc là hắn chỉ là “cái bình trà không có vòi rót”. Còn tức hơn, là người ta đã lầm tưởng Tiểu Châu đã dụ dỗ gã thương binh kia. Có người lắc đầu bảo rằng: “Con điếm ấy cả ngựa nó còn muốn, nói chi đến chuyện tồi bại như thế này”.

Tiểu Châu được đưa đi cấp cứu. Lầu Sơn lại một lần quạnh quẽ gác bên ngoài. Gió bên ngoài càng lớn. Tuyết càng buông. Lầu Sơn khoanh tay đánh một giấc cho lấy lại sức.

Hắn bàng hoàng tỉnh dậy khi cơn gió chợt xé ngang tai. Hắn nhìn qua. Cánh cửa căn phòng của Tiểu Châu mở toang. Hắn vội chạy vào trong. Nàng không có ở đó. Hắn chạy ra hành lang. Lục lạo. Kêu gào tên nàng. Vẫn không thấy. Hắn chạy ra ngoài đường. Tuyết phủ trắng xóa. Hắn lùng xục một lúc lâu mới phát hiện nàng nằm xoài trên mặt tuyết.

Hắn chạy lại bồng nàng lên. Cơ thể còn ấm. Nàng yếu ớt vô cùng. Hắn định đưa nàng trở lại phòng cấp cứu, nhưng chung quanh vắng lặng như tờ. Có ai cứu nàng không ? Hay là chẳng ai thương tiếc nàng – một con đĩ thối tha trong lòng họ ?

Lầu Sơn quay mình lại. Hắn thẫn thờ bước từng bước chậm chạp trên mặt tuyết. Tuyết càng lúc càng nhiều phủ lên khắp người hắn và nàng. Nhưng hắn vẫn cứ bước về phía trước. Khuôn mặt đanh lại như có nhiều cơn sóng ngầm lẫn trốn dưới mặt nước phẳng lặng.

Hắn đi được một đoạn. Tiểu Châu lim dim mở mắt. Trước mặt nàng, là khuôn mặt của hắn lấm đầy tuyết trắng. Hình ảnh của hắn thật oai hùng. Nàng thấy trái tim mình nhói lên nhưng vì đuối sức nàng nhắm mắt lại. Thiếp đi.

Hai người cùng một con ngựa cứ thế chạy nhanh trên thảo nguyên đầy tuyết. Một chặng đường khá dài nhưng không nãn lòng người có chí. Cuối cùng Lầu Sơn cũng đưa được nàng trở về túp lều của hai người. Ở đó, hắn dỗ cho nàng ngủ và canh suốt đêm bên nàng.

Trời hừng sáng. Tiểu Châu bàng hoàng tỉnh giấc. Vẫn thấy mình nằm đây. Dưới túp lều mà nàng sống bao tháng qua. Vẫn khung cảnh này vắng vẻ, đơn chiếc, lạnh lùng. Nàng không thể sống ở đây thêm một phút giây nào nữa. Nàng phải trở về thôi. Giá nào cũng phải trở về, dù có chết đi nữa.

Hắn chỉ vừa thiếp đi được một phút. Nàng lén bước ra ngoài với cây súng trên tay. Nàng nhìn trời rồi nhìn đất. Do dự. Sợ sệt. Nàng không thể tự hủy hoại bàn chân mình bằng một phát súng được. Chỉ có cách này là nàng mới được cấp giấy thương binh trở về thôi.

Hắn xuất hiện đột ngột sau lừng nàng nhưng đã không ngăn cản nàng. Thực sự hắn cũng không biết ngăn cản nàng làm sao. Hắn cảm thấy không giúp gì cho nàng trong hoàn cảnh này. Hắn chỉ nhắm mắt. Đau lòng. Chờ đợi phát súng kia bắn ra. Nhưng rồi hắn không nghe tiếng nào. Hắn mở mắt ra, thấy nàng ngồi phịch trên tuyết khóc nức nở. Hắn thấu hiểu nàng quá trong lúc này. Hắn bước tới bên nàng. Nàng quay lại nói rõ quyết định của nàng là dứt khoát. Nàng muốn hắn hãy giúp nàng toại nguyện. Hãy bắn vào bàn chân của nàng. Hắn không nói như bao lần không nói. Nàng bước tới ôm hắn van xin. Hắn vẫn nhắm mắt thở dài. Rồi nàng hôn hắn, nói : “Giúp em đi Lầu Sơn, chuyện gì em cũng làm được cho anh”. Hắn lịm đi một giây, nhưng rồi đẩy nàng ra. Hắn lượm lên khẩu súng. Chỉa về phía chân nàng quyết đoán. Rồi hắn bước lui vài bước nhắm. Thời gian từng khắt một gõ đều trong trái tim. Hắn bậm môi nhưng rồi hắn bảo nàng hãy quay mặt về hướng quê nhà của nàng. Nàng làm theo. Mắt nhìn về cõi xa xăm. Nhìn hắn. Nhìn khẩu súng được đưa lên từ từ. Lên phía ngực nàng. Hắn nhắm hơi lâu. Nàng không biết nên vui hay nên buồn. Nàng chỉ cười tươi. Và … “đùng”. Một tiếng súng xé ngang tai. Phát lớn trong bầu không khí vắng lặng buổi sáng, như vang tới tận chân trời.

Tiểu Châu ngả xuống. Máu loang trên ngực nàng đỏ hồng, nổi bật trên mặt tuyết trắng.

Hắn thểu não bồng nàng lên tay. Đi lệch bệch lên ngọn đồi nhỏ gần đó. Hắn đặt nàng vào cái hố tắm nhỏ mà hắn đào cho nàng tắm dạo nào. Sau khi sắp đặt tư thế cho nàng xong xuôi. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy dưới phía chân nàng. Cầm súng và lên cò. Một tiếng “đùng” lại xé tang bầu trời. Đàn ngựa lại giựt mình hí vang. Hắn đổ mình lên người nàng. Máu loang ra … Rồi tuyết cứ thế theo thời gian phủ lên lưng hắn. Dầy và dầy nữa như một cái mộ huyệt hoang, trắng lạnh nằm trên đỉnh đồi. (Hết)

(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)

VN88

Viết một bình luận