VN88 VN88

Con thú hoang khát dục – Truyện 18+

Tôi cười lớn, bỏ vào phòng tắm rửa. Thực ra, tôi và Nê đâu phải bằng thép mà có thể chịu đựng những lần đụ nhau kéo dài cả hai ba tiếng như vậy. Nhất là sau một tuần hoan lạc, không đêm nào mà chúng tôi không đụ dưới bốn lần. Dù là tôi và Nê đụ nhau hay đụ người khác. Sở dĩ chúng tôi chịu đựng được là nhờ chị Hà cho uống Sâm.

Kinh nghiệm những năm trước, nên mấy năm gần đây hễ đến tuần lễ hoan lạc, bao giờ chị Hà cũng cho chồng uống Sâm trước đó cả tháng. Rồi suốt những ngày hoan lạc, ngoài Sâm, chị còn làm những đồ bổ như yến sào, ngọc dương tiềm thuốc bắc. Nên Nê thừa sức tung hoành. Năm nay, có tôi, chị Hà cũng cho tôi tẩm bổ và uống Sâm như Nê. Đấy là chưa kể Nê còn bình rượu thuốc ngâm hải cẩu.

Có một ông già người Tàu dính líu vào một tổ chức buôn lậu, người con ông ta lại lấy em gái của một người bạn rất thân của Nê, do vậy người bạn đã yêu cầu Nê giúp đỡ, Nê đã tha cho ông ta. Ông già cảm ơn, biếu sén quà cáp cho Nê rất hậu. Đặc biệt, trong đám quà đó có một cái bào thai hải cẩu mà ông nói là rất quý, phải gửi mua mãi bên Hồng Kông mới có. Ông ta biếu Nê và dặn cách thức ngâm rượu. Nê nói lúc đầu nhìn cái bào thai hải cẩu Nê sợ, không dám uống thứ rượu đó. Nhưng sau, nghe ông già nói công dụng của nó, Nê mới làm theo.
Ông già bảo :
– Ông cứ ngâm rượu uống đi. Bảo đảm rất tốt. Ông thấy tôi không, sáu mươi lăm rồi mà ba bà vợ. Cô vợ thứ ba của tôi mới mười chín tuổi. Không nhờ rượu hải cẩu, thì chỉ một bà lớn thôi tôi cũng không đủ sức làm chồng. Đêm nào tôi cũng phải gần vợ một lần mới chịu được. Tuy nhiên ông còn trẻ, đừng uống nhiều. Chừng lớn tuổi như tôi bây giờ, nó hết hiệu nghiệm đi.

Đúng như ông già nói, sau khi ngâm cái bào thai của con hải cẩu cùng với một toa thuốc Bắc đặc biệt, do ông già mang đến. Ba tháng sau khi rượu uống được, Nê uống liền một tuần lễ. Suốt thời gian đó, tôi và chị Hà “khổ sở” vì Nê. Anh đòi đụ liên tục, có đêm tôi gần như thức trắng, vì từ chập tối cho tới giờ Nê ra xe đi làm sáng hôm sau, Nê đụ đến năm lần, mà lần nào cũng kéo dài cả tiếng đồng hồ. Trong khi tôi vừa mệt, vừa buồn ngủ ra thì mặt mày Nê vẫn tươi rói. Có hôm buổi trưa, vừa ở trên xe nhảy xuống là miệng Nê đã hớt hả gọi tôi, còn tay thì mở nút quần. Rượu thuốc hải cẩu rất kiến hiệu, mà phải ngâm với toa thuốc riêng. Chị Hà một lần bị Nê dụ uống một ly, chừng thuốc ngấm chị cũng cuồng lên vì nứng lồn. Chị cũng hối hả như Nê. Nên mặc dù tôi và Nê đang đụ nhau, chị cũng lăn xả vào đòi. Tôi đành nhường cho chị. Chị vật Nê nằm ngửa ra, leo lên đụ ngồi trên mình Nê. Chưa bao giờ tôi thấy chị Hà đụ hăm hở như vậy. Vừa đụ vừa rên la không ngớt. Nê nằm dưới, thấy chị Hà như vậy, anh lấy chiếc gối kê dưới đít cho cặc chàng nẩy lên cao, mặc tình cho chị Hà uốn éo xeo nậy liên tục.

Thường những lần chị Hà nứng lồn đòi Nê đụ, tôi thường nằm bên lơ mơ ngủ hay xem hai người đụ nhau. Lần ấy thấy chị Hà hứng tình quá, chịu không nổi, tôi cũng leo lên áp lồn vào miệng Nê bắt anh bú mình. Hôm ấy ba chúng tôi đụ nhau đến hơn một tiếng rưỡi đồng hồ mới ngưng. Đó là lần đặc biệt của chị Hà. Dù rằng sau đó, chị nằm vật ra giường, như người mê lịm.

Tuần lễ hoan lạc kết thúc. Tôi và Nê được trao tặng phần thưởng là một chiếc quần xì líp đàn bà có đính kim cương và vàng lá như qui định. Tôi còn được tặng thêm một bức tượng người đàn bà khỏa thân nằm nghiêng bằng ngà voi, trong lòng ôm một con cặc cũng bằng ngà, được chạm khắc rất sinh động. Bức tượng dài cỡ năm mươi phân, con cặc cũng được chạm khắc phía trên đầu như của người thật. Toàn bộ bức tượng người đàn bà được gắn trên một cái đế bằng vàng khối. Dù không ước lượng được là mấy chục lượng vàng, nhưng tôi cầm khá nặng tay. Cũng nhờ khối vàng đó, sau này nó đã giúp tôi có một số vốn để làm ăn. Hiện giờ tôi chỉ còn giữ được bức tượng bằng ngà.

Đêm chủ nhật có cuộc thi chung kết, cũng là đêm kết thúc tuần lễ hoan lạc. Những người ở gần đã ra về từ sáng thứ hai, hay ngay trong đêm chủ nhật. Riêng vợ chồng chị Liễu còn ở thêm hai ngày nữa để mua sắm may mặc. Chị Liễu cho biết, một năm chị chỉ có dịp lên Sài Gòn chừng một hai lần. Những dịp như thế, chị mua sắm áo quần đủ xài cho cả năm. Tôi bảo chị :
– Bảo Lộc và Sài Gòn đâu có xa xôi gì mà chị không về thường.
Chị nói :
– Thực ra là ngại đi xa. Phần khác khí hậu ở trển mát mẻ, về Sài Gòn nóng nực chịu không nổi.
Còn mùa mưa thì lại dơ. Mỗi lần đi ra ngoài ngán vô cùng.
Lúc sắp lên xe, chị Liễu ân cần nhắc lại lời mời tôi lên đồn điền của vợ chồng chị chơi ít hôm.
Chị bảo :
– Lan ráng thu xếp lên Bảo Lộc đi. Chị sẽ có một món quà lạ, dành cho em. Bảo đảm, nhận quà rồi, em sẽ không muốn rời Bảo Lộc nữa.
Tôi cười :
– Nếu vậy, chắc chồng em không cho em đi quá. Vì, chỉ vắng em một ngày vua dâm của em coi mòi đã không chịu thấu. Nếu nhận quà tặng của chị mà em ở luôn trển, chắc ổng đốt cả Bảo Lộc của chị mất.
Tưởng đâu nói đùa lén Nê cho vui, ai ngờ ảnh đứng sau lưng tôi lúc nào không hay. Nghe tôi kêu ảnh là vua dâm, ảnh trả đũa :
– Hứ ! Em làm như em hiền lắm không bằng. Cũng quá cha chớ bộ
Chị Liễu cười :
– Thôi, thì rủ cả ảnh lên Bảo Lộc chơi luôn.
Nê nói :
– Tôi muốn đi lắm, nhưng công việc lu bù, không rời Sài Gòn lấy được ít tiếng, chứ đừng nói gì mấy ngày. Đến như kỳ nghỉ hàng năm mà đôi khi tôi cũng bỏ luôn.
Chị Liễu lắc đầu :
– Thôi ông ơi, làm vừa chứ. Không giữ sức khỏe vợ con hết nhờ à !
Tưởng đâu không bao giờ có dịp lên chơi Bảo Lộc. Vậy mà sau tuần lễ hoan lạc khoảng nửa tháng tôi đã có mặt ở trển. Tôi đi có một mình. Chồng tôi, anh Nê, phải qua Lào tham dự hội nghị an ninh toàn Đông Dương, nên không đi cùng.

Khí hậu Bảo Lộc thật dễ chịu. Phong cảnh cũng nên thơ nữa. Chị Liễu rất mừng khi gặp tôi.
Sau khi chị dẫn tôi đi xem đồn điền trà của vợ chồng chị một vòng thì trời tối. Ở miền rừng núi, bóng tối sụp xuống thật mau lẹ. Không thấy Xoa, chồng chị, tôi hỏi, chị Liễu cho biết ổng theo đoàn săn, phải một hai hôm nữa mới về. Tôi được hướng dẫn vào phòng ngủ dành riêng cho khách. Chị Liễu giục tôi tắm rửa, thay quần áo rồi ăn cơm tối.
Đặc biệt, bữa ăn hôm đầu tiên, chị đãi tôi ở Bảo Lộc, là những món thịt thú rừng. Phải nói rằng lần đầu được ăn thịt nai, heo rừng, mển, tôi ăn đến no căng bụng. Chị Liễu suốt bữa ăn chỉ toàn nói về cách nấu những món thịt ấy, cùng các thứ lan.
Thú thực, về thức ăn thì tôi còn hiểu được đôi chút, còn góp chuyện được với chị. Chứ còn nói về hoa lan thì tôi mù tịt. Tôi chỉ còn biết chăm chú nghe. Chị Liễu nói thao thao về các loại lan Long Tu, Hồ Điệp, Nhất Điểm Hồng mà tôi không góp được lời nào.
Tuy bữa ăn chỉ có hai người, đúng ra là ba, vì còn phải kể cả con chó lớn như con bê, ngồi chầu bên cạnh chị Liễu từ đầu bữa ăn. Lúc đầu tôi không quan tâm đến con chó cho lắm, bởi vì nhìn bề ngoài nó chỉ lớn gấp rưỡi những con chó Berger mà tôi đã thấy ở Sài Gòn, nhưng thức ăn thì ê hề. Nếu con chó này có điều gì đặc biệt thì phải nói là nó quá hiền, gặp người lạ, nó không sủa một tiếng. Và, nó được cưng chiều quá mức. Tuy là chó, nó có đĩa thức ăn riêng, sạch bóng. Chiếc đĩa được đặt trên một cái bàn thấp để con vật cúi xuống ăn một cách dễ dàng. Khi người hầu bàn mang thức ăn lên, chị Liễu tiếp cho tôi, lấy phần cho chị xong, con chó cũng được một phần thức ăn như người, phần của nó dĩ nhiên luôn luôn nhiều hơn của tôi và chị Liễu. Có món ăn chị Liễu lấy cho con chó trước, rồi chị mới lấy phần cho chị. Tới cuối bữa ăn, khi chúng tôi được lau mặt, lau tay bằng khăn mặt tẩm nước nóng, con chó cũng được người hầu bàn lau mặt, lau mõm cho nó như chăm sóc cho một đứa trẻ vậy. Tôi nghĩ thầm chó nhà giàu cũng sướng thật. Được ăn uống, được hầu hạ còn hơn những đứa trẻ con nhà trung lưu.
Mãi tới khuya, khi cuốn phim tình cảm nhẹ nhàng được chiếu cho chúng tôi coi chấm dứt. Và, khi người hầu dọn dẹp xong, rút xuống nhà dưới. Chị Liễu mới mỉm cười chỉ con chó bảo tôi :
– Món quà mà chị nói bữa hổm để tặng em là con vật này đây.
Tôi hơi ngạc nhiên :
– Chị định cho em à ?
Chị Liễu lắc đầu :
– Cho mà không cho. Cứ thong thả rồi chị sẽ nói rõ cho em nghe. Đừng nôn nóng như vậy.
Tôi hỏi :
– Chị nói vậy, có nghĩa là sao. Em chịu không hiểu ý chị

VN88

Viết một bình luận