– Em sao vậy ? Từ sáng tới nay anh thấy cứ lầm lì, em có tâm sự gì muốn nói phải không ?
– Em … em không có .
– Em không có sao thái độ em hơi kỳ quặt . Làm anh thấy nghi nghi .
– Đâu có, em cũng bình thường mà .
– Hay là em đang giận anh ?
– Em đâu có giận anh .
– Vậy nói cho anh biết chuyện gì xãy ra .
Xuân ngập ngừng một lúc, nàng nhìn thẳng vào mặt Hùng buồn buồn nói:
– Hùng à, em nói cho anh nghe một chuyện này nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý, em không biết là anh nên vui hay nên buồn.
– Chuyện gì vậy ? Có nghiêm trọng không ? Em nói mau ! Em có sao không ?
– Em không sao, nhưng dạo này thấy trong mình hơi khác lạ, em nghĩ mình đã có thai.
– Có thiệt không vậy Xuân ? Bao lâu rồi . Có phải …
– Em không biết nữa, đã trễ hai lần rồi . Em chắc là vậy .
– Em đi khám bác sĩ chưa ?
– Chưa ? Mà nếu lỡ có thì sao anh .
– Có thì tính chuyện thôi, anh cũng nghĩ điều này từ lâu rồi . Hai đứa mình tới lúc phải thành vợ thành chồng.
– Nhưng em còn đi học – Xuân nói .
– Chuyện đó hãy tính sau, quan trọng là giải quyết chuyện này nè. Chuyện cái bụng mỗi lúc mỗi phình to ra .
– Vậy anh tính dùm em. Gia đình em khó lắm, không chấp nhận chuyện này đâu . Em không biết thuyết phục ba má làm sao, nhất là anh Hai của em. Chắc ảnh đánh em chết quá!
– Chuyện đến nước này họ không chịu thì cũng phải chịu . Chứ không cái bụng em bự ra là không đẹp đẻ gì mấy . Anh có gặp ba má em một lần rồi, tuy má em khó nhưng anh biết bả thương con gái bả lắm. Không muốn cho em bị chữa hoang đâu.
– Nhưng mà em vẫn lo anh Hai em không chấp nhận … hay là mình phá nó đi nghen anh. Tụi mình còn trẻ đợi sau này cưới hỏi, hai ba năm sau sanh con cũng chưa muộn.
– Trời, không được đâu . Nó là đứa con của mình mà . Em nỡ lòng sao . Vã lại phá thai không tốt, có thể ảnh hưởng đến việc thụ thai sau này .
Xuân bỗng sụt sùi :
– Em không muốn đâu … em không biết ! Bây giờ phải làm sao đây .
– Xuân ! Xuân! Nghe anh nói nè . Em có thương anh không ?
Xuân cúi gầm mặt thúc thít nói:
– Có chứ sao không. Thương anh em mới giao đời con gái cho anh. Thương anh mà em không hề nghĩ tới chuyện thai nghén như bây giờ .
Hùng vỗ về lên vai Xuân an ủi:
– Có là được rồi, chỉ cần em thương anh thôi . Anh cũng có nghĩ trước về điều này rồi . Mình sẽ làm đám cưới nho nhỏ, mời một ít bạn bè và bà con. Sau khi thành hôn anh sẽ ráng lo chu đáo cho em, tuy đồng lương anh ít ỏi nhưng cũng lo cho em được, không thiếu thốn.
– Còn chuyện đi học của em thì sao ?
– Thì em vẫn tiếp tục đi học, tới ngày em đi sanh thì tạm nghỉ, anh nghĩ trường sẽ không làm khó dễ với em đâu . Đi ! Nghe lời anh đừng buồn nữa . Mình làm đám cưới liền ngay sau Tết. Đợi ngay dịp Tết này anh nhờ ba má chọn ngày lành để qua nhà em dạm hỏi. Em về nhà dò hỏi ba má trước rồi nói cho anh biết.
– Em không biết nữa, anh tính dùm cho em hết đi nghen.
Hùng đưa Xuân về nhà, anh vẫn lẩn quẩn trong đầu những dự tính cho tương lai . Anh đã sớm biết có ngày này nhưng không ngờ nó lại tới quá sớm. Anh không biết có sẵn sàng làm cha người ta chưa, nhưng anh biết chắc là anh thương Xuân lắm, sẽ cưới Xuân làm vợ một sớm một chiều thôi .
Về tới nhà, Hùng vội vã dắt chiếc xe Ves-pa vào nhà . Quyên và Phong như đã chờ sẵn ở ngạch cửa, Phong mừng rỡ nói:
– Hùng, tao sắp được làm cha rồi .
– Thiệt hả, anh Phong. (Hùng vẫn quen gọi bằng anh)
– Có rồi, dạo này thấy Quyên cọc cằn khó tánh, nói với tao là nghi có bầu, sáng nay đi siêu âm bác sĩ đã chứng nhận cái thai được 8 tuần.
Hùng mừng rỡ vỗ ngực bạch bạch nói:
– Vậy mừng quá, thằng Hùng sắp được làm cậu rồi . Sẵn đây tôi cũng tuyên bố một tin mừng, chúng tôi quyết định làm đám cưới qua Tết .
Quyên hớn hở lên tiếng:
– Thiệt vậy sao anh Hùng. Vui quá !