VN88 VN88

Dùng bùa tôi đã địt được em – Truyện 18+

San nhìn thấy nhiều ánh mắt khác lạ trong đám đệ tử của thầy Mười.
Ngay lúc ấy, Hoa quay qua xá thầy Mười một lậy, nói:
– Xin phép thầy cho con làm lễ ra mắt thầy San.
Thầy Mười cười ha hả, gật đầu:
– Tốt, tốt, phải có lễ phép như vậy mới được.
Hoa vừa quay sang San định xá, chàng vội vàng giữ nàng lại, nói lớn:
– Thưa thầy cho con xin một đặc ân.
Thầy Mười nhíu mày hỏi:
– Cái gì nữa đây?
San lật đật nói:
– Dù thầy Tư có cho phép con phụ với thầy làm lễ xuất sư cho thầy Hoa chăng nữa. Nhưng nếu thầy Hoa cho phép con được nhận làm sư huynh của thầy ấy con mới nhận lời, còn như nhất định coi con như bực thầy, con xin phép được từ chối vụ xuất sư cho thầy Hoa. Dù thầy có trừng phạt con cũng xin tâm lãnh.

Thầy Mười cười ha hả, đắc trí, ông gật gù tỏ ý cao hứng tột cùng. San đã nhìn thấy những ánh mắt biết ơn trong đám đệ tử của thầy Mười.

Hoa vòng tay xá chàng một xá thực mau, cúi đầu nói:
– Em cảm ơn thầy San.
Đangxưng hô “thây”, “con” Hoa đổi sang “thầy”, “em”. Có nghĩa là nàng đã chấp nhận San làm sư huynh chứ không phải là sư phụ nữa.

Trong môn phái có mốt điều luật rất nghiêm khắc; nếu ai đã nhận làm thầy của một người nào rồi, vấn đề tình cảm phải được coi như cha với con, không còn được phép tư tình với nhau như trai gái. Có nghĩa là không được lấy nhau hay yêu nhau như vợ chồng. Còn trong đám huynh đệ trai cũng như gái, lại khác hẳn. Các đệ tử được khuyến khích lấy nhau để dễ dàng hành đạo, phát huy môn phái…

*
* *

Trời đã về khuya, tất cả các đệ tử của thầy Mười đã về hết, chỉ còn lại một mình Hoa. Nàng cố tình ở lại để được gần gủi San. Thầy Mười đã vô am luyện phép. Giờ này chưa cần tới San, vì phải tới nửa đêm hồn cô Hai Thu mới xuất hiện được. Lúc ấy thầy Mười mới cần tới chàng.

San đi lang thang ngoài vườn với Hoa. Tự nhiên chàng muốn nói chuyện nhiều với cô bé này. San để ý, Hoa có một dáng dấp khác hẳn với những ngllời con gái chàng quen, thân thể nàng nhỏ nhắn, mớ tóc thề dài xuống quá vai, thắt thành hai cái bín vắt về phía trước lòng thòng, nước da con gái trắng ngần và chắc nịch.

Đi bên cạnh San, Hoa nói luôn miệng, nàng kể đủ thứ chuyện. San lặng thinh nghe nàng nói, cả hai kề sát bên nhau hồi nào không hay, đi một lúc lâu, San dìu nàng ngồi xuống một gốc cây, bỗng chàng chợt thấy chỗ ngồi lại ngay gốc chuối hột luyện bùa yêu bữa trưức. Một thoáng ngỡ ngàng, chàng vừa định nói với Hoa về sự ngẫu nhiên này, nàng đã ngả sát người vô mình chàng, mùi thơm da thịt trinh nguyên làm San không cầm lòng được, chàng cúi xuống thực nhanh hôn lên miệng nàng, Hoa vòng tay ôm lấy cổ chàng ngay, nàng nhướn mình lên trong cơn đam mê ào tới như vũ bão. Hoa cũng không biết tại sao mình lại có thể dạn dĩ như vậy với một người con trai mới biết chưa đầy một buổi. Mặc dù chuyện trai gái đối với nàng không lạ lùng gì, nhưng sự dễ dãi ngày hôm nay quả thực chưa bao giừ xẩy ra. Nàng lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy hình như chính nàng chủ động những cử chỉ ái ân ấy chứ không phải San. Thân thể của người thanh niên Sàigòn ngọt như mật tình yêu làm Hoa muốn điên lên và chồm tới San cũng cuốn lấy nàng, thân thể chàng như dán chặt vào da thịt Hoa.

Những ái ân nồng cháy ngùn ngụt tuôn tràn, Hoa nghe thấy cả tiếng nàng rít lên trong tiền thức, thân thể nàng vặn vẹo, co quắp theo từng nhịp thở muốn đứt đoạn, nổ tung ra từ lớp da căng cứng tê chồn…

Gió thổi lành lạnh, Hoa vẫn nằm trong vòng tay San, thân thể nàng rã rời, cả hai cùrlg im lặng, nghe nhịp tim nhau đập.

Nằm như vậy thực lâư, bỗng Hoa ngước mặt lên nói nho nhỏ:
– Anh San ơi, anh có khinh em không?
San xoa nhè nhẹ trên lưng Hoa, chàng ghì nàng thật sát lại, thì thào:
– Trong đời anh, chưa có một người con gái nào làm anh yêu say đắm như em ngày hôm nay, anh cũng không hiểu tại sao tình yêu tới như vũ bão, anh tiếp nhận thật tham lam với niềm vui vô bờ bến. Anh phải cám ơn em đã mang lại cho anh những giây phút ngàn vàng này, có lý do gì lại khinh em được. Em có cho anh được giữ mãi tình yêu này hay không?
Hoa nói trong hơi thở:
– Em yêu anh… em yêu anh… em sẽ mãi mãi là của anh. Chúng mình đừng bao giờ xa nhau anh nhé.

San nâng mặt nàng lên, cánh môi mộng đỏ chờ đợi, chàng trườn tới thực tham lam, mật ngọt dâng trào đầu lưỡi tê chồn kéo dài vô tận…

Trăng đã lên thực cao, nhưng trời tối mò mò, con trăng lưỡi liền nhỏ síu không chiếu được một tia sáng nào trong căn vườn đầy lá.

San đỡ Hoa ngồi dậy, nàng vẫn tham lam bám lấy chàng, cánh tay trần mát rười rượi siết chặt thân thể chàng vô mình nàng, trong bóng tối âm u, sự dạn dĩ hầu như không có giới hạn, thế giới của đam mê cuồng nhiệt vun đầy chàng kéo nàng đứng dậy.

Hoa vẫn bám cứng ấy chàng, hình như nàng không muốn xa chàng một khoảng cách nhỏ nào. Bỗng San giật mình vì có tiếng thầy Mười gọi ngoài cửa am.
– Thầy San ơi, Tới giờ luyện phép rồi.
San lật đật mặc vội qưần áo, nói nho nhỏ:
– Ngày mai chúng mình gặp lại, bây giừ anh phải đi luyện phép.

VN88

Viết một bình luận