Hai CảnhSát khoái trí cười hềnh hệch,y móc túi ra bao thuốc 555, moi một đíếụ châm lửa, hít một hơi thực dài, từ từ nhả những vòng tròn khói quện vào nhau bay vô tóc Hai Què. Đã mấy ngày rồi, Hai Cảnh Sát chở Hai Què tới xóm Lao Động này chỉ để ngồi đây ngắm tụi thằng Cưng, thằng Phèn lắc bầu cua, chàng cố tình cho Hai Què nghiên cứu tình hình. Hai Què khoái trí lắm, nàng chắc chắn chỗ này “đắc địa” rồi, không mở sòng ở đây, còn chạy đi đâu hơn nữa. Khu vực này lại là địa bàn hoạt hộng của Hai Cảnh Sát, thử hỏi còn ai làm khó làm dễ gì được nữa chứ. Nàng mỉm cười tự mãn, nghiêng ưùnh sát Hai Cảnb Sát hỏi nhỏ:
– Vậy bao giờ anh tính cho em ra quân đây?
Hai Cảnh Sát nheo mắt.
– Em thấý chắc ăn chưa?
Hai Què cười thật tự tin.
– Chắc như bắp mà, anh cứ lo vòng ngoài, còn phần sòng bầu cua em bao dàn cho anh.
Hai Cảnh Sát cưừi hì hì.
– Làm gì có vòng trong vòng ngoài, em muốn lắc giờ nào thì cứ lắc, em quên’là khu vực này của anh sao?
Bữa trước sao anh nói đám thằng Tam con Hà là người của võ đường thầy Tư, trong đó có đám An Ninh Quân Đội nữa, nếu chúng có ăn chia, đâu có để thi mình yên.
Hai Cảnh Sát gật gù.
– Em nói dúng đó, An Ninh Quân Đội tuy ghê gớm thực, nhưng về ba cái vụ hình sự này không phải nhiệm vụ của họ thì cũng chẳng ăn nhằm gì.
– Nhưng nếu chúng nó cố ý làm khó cũng không phải là không được phải không anh?
– Nếu cố ý làm khó, cơ quan an ninh nào cũng có thể làm được, tuy nhiên chuyện gì đáng kla, anh nghĩ không vi cái sòng bầu cua nho nhỏ này mà chúng nó nhúng tay vô đâu Hơn nữa trtâ’c khi ra nghề, anh sẽ tìm mần liên lạc với chúng nó là xong ngay chứ gì, ai sao mmh vậy, không lý tụi nó không để mmh sống sao. Còn như tụi nó cố tình chơi cửa cha mình, anh không biết phá hôi hay sao. Ba cái
vụ này là nghề của chàng mà, em không biết sao.
Hai Què cười nịnh.
– Anh Hai của em mà, anh muốn cái gì mà không được.
Vừa nói Hai Què vừa lúc lắc thân mmh, Hai Cảnh Sát nhln ngay thấy những gl Hai Què muốn phô ra cho chàng coi. Đã mấy ngày nay khi chở Hai Què từ Thủ Thiêm qua đây bộ ngực Hai Què ép sát sau lưng chàng làm Hai muốn điên lên, nhưng chl~ dám ngọ nguậy, không phải chàng sợ gì, nhưng công chuyện làm ăn quan trọng hơn, với lại chàng cũng chưa biết ý tứ của Hai Què ra sao nên còn thận trọng. Hôm nay Hai đã để ý thấy cô nàng bắt đầu khiêu khích rõ ràng rồi, Hai Cảnh Sát mỉm cười nhìn nàng nheo nhẹ một bên mất, Hai Què cười chúm chím, làm bộ quay đi nàng trông trước ngó sau, thấy không có ai để ý tới mình, thò một tay xuống gầm bàn nhéo Hai Cảnh Sát một cái thực đau. Hai Cảnh Sát vội vàng nấm lấy tay nàng, Hai Què rụt tay về, bàn tay Hai Cảnh Sát vẫn không buông nên vô tình chạm vô bụng nàng, người Hai Què nóng ran, trong khi Hai Cảnh Sát vội vàng rụt tay về, nhưng chàng cũng đã hình dung được vùng thịt u lên chàng vừa đụng phải. Mặt Hai Què đỏ lên, nàng vừa cười vừa gất nho nhỏ.
– Đồ quỉ nè. Thiên hạ nhìn thấy người ta nói cho bể đầu bây giờ đó.
Hai Cảnh Sát biết ngay đây là cơ hội tấn công dễ dàng nhất chàng nói nho nhỏ:
Vậy tụi mình đi chỗ khác.bàn chuyện đi.
Hai Què làm bộ gất:
– Đi đâu chứ, ngồi đây không được sao.
Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng đã với cây nạng theo. Hai Cảnh Sát đứng dậy. Hai hí hửng trả tiền cà phê, dắt xe Honda đỡ Hai Què lên xe vọt đi liền. Xe vừa ra khỏi đầu hẻm, vô đường nhựa, Hai đã thấy bộ ngực nhưnúi lửa của Hai Què ép sát sau lưng mình rồi, lần này chàng còn nghe thấy cả hơi thở dồn dập của cô nàng một cách khác lạ nữa. Hai mường tượng vùng da thịt chàng chạm tay vô lúc nãy, quả thực thiên hạ nói không ngoa chút nào, những người con gái Trung Hoa ngày xưa bị cha mẹ bó chân, để cho sự đi lại khó khăn cũng chỉ với mục đích dồn hết sự cử động khi di chuyển lên háng và làm cho phần da thịt nơi đây nẩy nở hơn những chỗ khác. Bây giờ không còn tục lệ ấy để thoả mãn đàn ông nữa, nhưng những trường hợp như Hai Què, bị tê liệt cả hai chân từ thuở nhỏ đã vô tình làm cho thân thể nàng nẩy nở như những điều người xưa mơ ước. Mặc dù Hai Què không biết chuyện xưa tích cũ là như vậy, nhưng nàng cũng tự biết mình có những bộ phận phải dấu kín nẩy nở một cách quá khổ. Từ trước tới nay, nàng cố tình mặc chiếc quần đáy rộng thùng thình để che dấu những cơphận này. Hai chiếc chân nhỏ xíu lúc lắc, nàng chỉ đứng cho có lệ vì mọi sức lực di chuyển đều tập trung vào đôi nạng gỗ, đó là chưa kể những lúc ở nưi chật chội hoặc trong nhà, Hai Què thường dùng tay đớ cả thân mình mà lết đi, và có lẽ cả ngày nàng lê lết như thế này nhiều hơll là dùng nạng, cũng vì thế những bắp thịt mông và ngực no tròn và cứng ngắc. Điều này đã làm nhiều ngl.lời để ý, nhất là Hai Què lại có một khuônmặt thựcdễ coi, hai mắt nàng trònvà to, chiếc miệng nhỏ chúm chím, cặp môi mọng đỏ. Nhưng tuy vậy mà cho tới giờ này nàng vẫn chỉ có chồng, cũng chỉ vì đôi chân tê liệt đã làm cho Hai Què thiệt thòi như vậy. Đường tình duyên thì thế, nhưng chuyện xác thịt lại khác hẳn. Cha nàng mất sớm, mẹ nàng cố tần tảo nuôi con, nhưng chỉ vài nãm sau bà cũng phải tái giá, năm ấy Hai Què đã mười bốn tuổi. Và cũng chính ông dượng này là người đưa Hai Què ra khỏi cuộc đời con gái ngây thơ, dắt nàng vào con đường đam mê xác thịt mà mẹ nàng không hay biết một tí gì, vì cứ tưởng nàng còn nhỏ và tật nguyền nên không ai để ý tới.
Cái ngày đầu tiên ấy, Hai Què không thế nào quên được Hôm đó trời mt~ nhưthác đổ, mẹ nàng chuyển bụng sanh em bé, ông dượng kêu xe đưa mẹ nàng đi sanh, Hai Què ở nhà một mmh coi chừng nhà. Tới tối ông ta về, quần áo ướt nhẹp, mặt mày xanh mét. Hai Què nấu nước cho ông ta tắm, có lẽ lúc ấy ông ta cũng chẳng để ý gì tới nàng, nhưng Hai Què lại tò mò, lết lại gần phòng tắm nhìn qua khe vách, nàng ỷ y nhà không có ai, ở ngoài lại tối, trong sáng nên ông dượng không biết nàng đang ở ngoài nhìn vô nhưng vô tình một ngọn sét loé lên soi rõ mọi vật, tiếp theo tiếng sấm nổ dinh tai nhức óc đã làm Hai Què quên mất mình đanh nhìn trộm ông dượng tắm mà ré lên. Ông ta ló đầu ra bắt gặp quả tang Hai Què ở đó, ông giận lắm, nắm đầu Hai Què đánh mấy bạt tai, nàng không dám khóc và cũng không còn dám nói lời nào, vì từ hồi nào tới giờ nàng rất sợ ông dượng. Nhất là hôm đó lại lỗi ở nàng và một lỗi nặng nên Hai Què càng sợ. Nàng bị đánh té nhào xuống sàn nhà, ông dượng nắm áo nàng lôi dậy, những hàng núc áo bật tung làm thân thể nàng trần trụi, Hai Què cũng không dám lấy tay che ngực, nàng chỉ biết chắp tay van lậy ông ta rối rít, xin tha tội. Hai Què có biết đâu chính nàng đã làm cho ông ta nổi thú tính lên, đè nàng xuống sàn nhà. Thân thể con gái mười bốn tròn đầy và nhất là những bộ phận đàn bà trộ nở một cách bất thưừng lại càng làm cho ông ta điên lên hơn nữa. Đáng nhẽ hôm đó Hai Què phải đau đớn ghê lắm, nhưng nàng lại tỉnh bơ chỉ vì đã từ lâu, nàng thích chơi một mình với những ngón tay hay bất cứ vật gì có thể ấn vô đó đưực. Điều này làm cho ôngdượngnàng ngạcnhiên, saunày ông hỏi tới, nàng phải khai thật và từ đó cứ mỗi ìân mẹ nàng đi khỏi là ông ta lôi nàng vô nhà trong.
Nhưng sự thực sức vóc ông dượng cung chẳng được bao tăm hơi, mẹ nàng là người vợ thứba của ông, chẳng là ông ta làm cai phu trong thương cảng Sài gòn, mẹ nàng là dân phu trong đó nên ông ta lẹo tẹo, thế rồi ở luôn với nhau, haibà vợlớn sau khi ghen tuôngmột thời gian chẳng nhằm nhò gì nên cũng đành chịu, chấp nhận cho ông ăn ở chính thức với mẹ nàng và từ đó ông dượng cứ đi đi, về về với cả mấy người vợ của ông. Người ông càng ngày càng ốm nhom vì mệt mỏi, tới khi đụng tứi Hai Què, trông thân thể ông càng thảm hại. Chẳng ai biết lý do tại sao, trong khi đó Hai Què lớh như thổi, thân thể nàng đầy ắp, da thịt tròn trịa, chỉ có điều không hiểu tại sao nàng không mang thai với ông dượng. Có lẽ cũng vì thế Hai Què càng làm dữ hơn, nàng không còn chỉ lén lút với ông dượng không thôi mà bắt đầu la cà tới mấy đứa bạn cùng trang lứa.
Hai Què ở nhà trông em cho mẹ và ông dượng đi làm, cũng vì thế nàng có rất nhiều thì giờ lê lết kháp nơi, cho tới một hôm Hai Què cặp với đám lắc bầu cua đầu hẻm, cuộc đời nàngbất đầu đi vào n ‘~t khúc quanhvới cuộc sống hoàn toàn đổi mới. Không hiểu sao Hai Què học rất nhanh nghề cờ gian bạc lận này, nàng tập luyện một cách say mê và những ngón tay Hai Què đã làm dân trong nghề kiêng nể. Từ đó Hai Què bắt đầu nổi tiếng trong đám dân chơi vùng Thủ Thiêm. Dưới tay nàng có cả chục đàn em chuyên lắc bầu cua kháp vùng Thủ Thiêm, cũng vì vậy Hai Cảnh Sát đã tìm tới nàng.
Bây giờ ngồi sau lưng Hai Cảnh Sát, tự nhiên nàng có ý nghĩ ngồ ngộ; nếu anh chàng này chịu lấy nàng, dù là làm bé đi chăng nữa chắc chắn rững có hạnh phúc. Cái nghề tổ chức sòng bầu cua, cá cọp của nàng mà lấy được ông chồng cảnh sát thl hay biết mấy, còn phải sợ ai nữa. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nàng lần tay vô túi móc chai dầu thơln nho nhỏ, mở nút bôi vô cổ rồi lần xuống ngực thoa một ít ở đó, nhẩm lại câu thần chú mấy lượt thổi vô tay, chụm lại, vỗ nhẹ vô lưng Hai Cảnh Sát mấy cái, cứ như thế nàng làm lại mấy lần nữa. Chai dầu này nàng thinh của ông thầy Chàm bên Thủ Thiêm từ lâu, nay mới có dịp đem ra sài.
Nàng van vái cho phép thuật của ông linh ứng, bỗng Hai Què thấy Hai Cảnh Sát hơi rùng mình, nàng mừng thầm, hình như bùa phép đã linh nghiệm. Nàng vòng tay ôm thật chặt lấy eo Hai Cảnh Sát làm như sợ té, bộ ngực ép sát vô lưng chàng, Hai Què biết khí giới này đã làm nhlêu thanh niên ngẩn ngơ vì nó.
Xe vừa ngừng lại, Hai Cảnh Sát lật đật đỡ nàng xuống, Hai Què nhln căn nhà nhỏ nhắn nằm giữa đồng không mông quạnh, hỏi:
– Anh Hai à, nhà ai mà ở hẻo lánh như vậy?
Hai Cảnh Sát mỉm cười.
– Căn nhà này của chú anh, không có ai ở đâu.
Vậy chú anh cất căn nhà này làm gì mà không có ai ở?
– À, em thấy ruộng lúa chung quanh đây không, căn nhà này cất lên cho mấy người làm ruộng nghỉ ngơi buổi trưa hoặc là khi mùa lúa chín phải có người ở đây coi chim hay trộm. Còn mùa này mới gặt lúa xong nên căn nhà bỏ trống, thỉnh thoảng anh ghé đây coi chừng nhà cho ông ấy thôi.
Vô nhà, Hai Què ngồi xuống tấm ván cười tủm tỉm, nàng đã nhìn rõ tim đen Hai cảnh Sát muốn đưa nàng tới đây làm gì rồi, nàng làm bộ hỏi:
– Bộ anh muốn đưa em tới đây coi chừng nhà cho ông chú anh sao?
Hai Cảnh Sát cười dả lả, ngồi xuống bên cạnh nàng.
– Anh đâu dám làm vậy chứ, chúng mình tới đây nói chuyện, tiện thể anh dòm chừng nhà một chút thôi mà.