Nói xong, San bước ra vườn ngay, nước mắt chàng nhạt nhoà chàng không muốn nhìn thấy người ta khiêng người yêu chàng bỏ vô quan tài. Mọi người lúc đầu còn chú ý tới San, sau ai nấy cũng cố nhìn mặt Hoa lần cuối cùng nên khi chàng đi ravườn, không còn ai để ý tới chàng nữa. Trời vẫn còn mưa thực to, San thẫn thờ đi trong vườn cây như người mất hồn. Chàng bước tới thân cây chỗ chàngvà Hoa .
thường ngồi tâm tình, nhớ lại những nụ hôn không bao giờ muốn rứt.
Không hiểu chàng ngồi đó bao lâư, mưa cũng đã tạnh rồi hình nhưnhlêu người đã về. Trời càng khuya, gió càng lạnh, nỗi đau thấm tlưa cả hồn xác. Trăng vàng èo ọt đã lên thực cao và lú ra khỏi những đám mây đen đangvội vã bay về cuối chân trời. Thân thể San rã rượi, tâm hồn chàng tê tái Bây giờ chàng đã là Chưởng Môn một môn phái thần bí nhất trong thế kỷ này, thế nhưng San cũng đâu có đủ uy quyền vượt qua ý trời để giữ lại mạng sống của người yêu Bỗng San nhìn thấy thầy Mười trong nhà đi từ từ đi ra chỗ chàng. Tới nơi, ông ngồi xuống, nói nho nhỏ:
– Thầy San không đi ngủ à?
San lắc đầu nhe nhẹ:
– Thưa thầy, con làm sao nhắm mắt được.
Thầy Mười khuyên San, nhưng hình như ông tự an ủi chính mình.
– Kể như thầy Hoa chết như vậy cũng được mồ yên mả đẹp và mọi người thương yêu. Chúng ta đau buồn thật, nhưng cũng là ý trời thôi, cái số thầy Hoa không được thọ.
San không nói gì, chàng dựa đầu vô gốc cây nhìn lên trời, thầy Mười lại hỏi:
– Thầy Tư trên đó có mạnh không?
San chợt nhớ tới thầy Tư, chàng nói:
– Thưa thầy, thầy con yếu lắm, có lẽ chút nữa trời sáng con phải về ngay.
Thầy Mười ngạc nhiên, hỏi thực mau:
– Thầy ấy thế nào rồi?
San từ từ kể lại đâu đuôi câu chuyện làm thầy Tư ngã bệnh bất thường, tuy nhiên chàng không đả động gì tới lễ nhận chức Chưởng Môn của chàng cả. Thầy Mười nghe xong nghiến răng kèn kẹt, ông kéo San dậy, lôi vô am. San hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, cứ theo ông đi. Vô trong am rồi, ông lôi ra một cuốn sổ nho nhỏ, bảo San:
– Tôi còn giữ tên họ và tuổi của cả thằng Tam lẫn con Hà trong này. Chúng nó xưống đây xin một mớ ngải và mấy cái khăn. Đám phản đồ này không giết không được. Vừa rồi thầy Hoa chết cũng tại vợ chồng thằng khốn nạn ăncắp đồ của tôi nênchúng tôi mớilật đật chạy theo,chúng nó cũng đền tội rồi, bây giờ tới cặp này thôi.
San chưa kịp nói gì, thầy Mười đã nắm tay chàng, nói:
– Thầy San à, bây giừ tôi đành phải hy sinh con Thiên Linh Ma Nữ, vì lúc nãy tôi đã sai tụi Thiên Linh Cái đi trị tội hai đứa kia rồi, trong vòng một trăm ngày không nhờ vả chúng làm được cái gì nữa.
San tá hoả, chàng lật đật nói: .
– Thưa thầy, chuyện đâu còn đó, cứ để thủng thẳng được mà.
Thầy Mười cười gằn:
– Đối với cái quân này không nương tay được.
Vừa nói ông vừa bắt ấn chỉ lên trời vẽ bùa, hét lớn:
– Cấp cấp như luật lệnh
San giật nẩy mình, nhưvậy là cả Hà và Tam đều bị con Thiên Linh Ma Nữ giết rồi, cánh tay chàng tê đi, cục thịt trong nách chuyển động mạnh, nóng bỏng rồi biến mất; có tiếng nói vi vu như ma kêu quỷ hờn vọng về.
– Anh San ơi vĩnh biệt.
San nhẩy lại định chụp lấy tay thầy Mười nhưng không kịp, chàng ngồi bệtxuốngđất bưngmặt khóc rưng rức. Như vậy là cô Hai Thu đã trở về lòng đất lạnh, hồn xác nàng lại tan biến trong hư vô theo định luật của trời đất. Vì khi sai
khiến nàng đi giết người, nàng cũng phải tiêu tan. Bỗng có tiếng gà gáy sáng, lúc đầu còn thưa thớt, sau hình như chúng đua nhau gáy để đánh thức mọi người dậy.
Thầy Mười kéo San đứng lên, có lẽ ông tưởng chàng thương tiếc Hà và Tam nên nói:
– Thầy còn tiếc chúng nó làm gì, tôi biết thầy và thầy Tư không bao giừ giết chúng đâu, bởi vậy tôi mới ra tay, cái thứ này không nên để’chúng sống, mai mốt chúng hại bá tánh biết đâu mà lường, lúc ấy tôi e cả thầy lẫn thầy Tư cũng không gánh hết tội ác chúng gây lên đâu.
San dạ một tiếng nho nhỏ, chàng nói với thầy Mười:
– Có lẽ thầy cho con lên thăm thầy Hoa một chút rồi phải về lo cho thầy Tư ngay.
– Phải đó, mình phải lo cho người sống trước đã, nếu có bề gì ân hận không kịp đâu.
Cả hai cùng trở lại nhà trên, quan tài Hoa để ngay giữa nhà, San ôm quan tài có người yêu chàng trong đó nghẹn ngào một lúc rồi quay lại nói với thầy Mười:
– Thôi, con xin phép thầy về thăm thầy Tư một chút rồi sẽ trở lại ngay.
– Ừ thầy về đi, nhớnóivới thầy ấy tôi gửi lời hỏi thăm nhé. Bảo thầy ấy giữ gìn sức khoẻ, ma chay thầy Hoa xong, tôi lên đó thăm ngay.
– Dạ, cám ơn thầy.
San thẫn thờlấyxe Honda phóng nhanhvề Saigon. Vừa tới đầu hẻm, chàng đã gặp một đám đệ tử kéo nhau vô võ đường, chúng chặn chàng lại nói:
– Thầy San ơi, thầy Tư chết rồi.
San nghe choáng váng, tai chàng ù đi, mắt hoa lên muốn sỉu chiếc xe Honda ngả xuống đường. Đám đệ tử xúm lại đỡ chàng dậy. Khi chúng đưa chàng tới võ đường, mọi người ôm lấy chàng khóc nứcnở. San cố gượng hỏi:
– Trước khi thầy Tư chết có trối trăn lại gì không?
Thằng Nhiều sụt sùi vừa khóc vừa nói:
– Bố con nói đừng đưa bố con vô nhà xác, hãy xin thầy cho chôn bố con ngay trước cửa nhà thầy, dưới chân bàn thiên.
San nhìn ra sân, cách đây mấy tháng, thầy Tư có cho chàng cái vũng nho nhỏ trước cửa nhà, San nhờ đám đệ tử lấp đất lại cất trên đó một căn nhà đối diện ngay nhà thầy Tư để tập luyện. Bây giờ ông muốn nằm đó cànghay, chàng từ từ gật đầu, nới nho nhỏ:
– Kể từ nay, khu này sẽ là đất thánh của Lâm Kinh Thần Võ. (Hết)
(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)