VN88 VN88

Dùng bùa tôi đã địt được em – Truyện 18+

San cho thầy Mười biết lý do Lệ không tới được rồi vô nhà. Nói qua lại vài câu chuyện thăm hỏi, thầy Mười bảo chàng:
– Thầy San đi với tôi ra bàn thờ Tổ, tôi có chuyện bàn với thầy.

Thầy Mười vẫn gọi cái am của thầy là “Bàn Thờ Tổ.”, San vâng dạ rồi theo gót thầy Mười ngav. Khi bước vô am, thầy Mười bưng một chiếc đa lớn trên bàn thờ xuống, đặt trước mặt chàng.

Cả hai cùng ngồi trên chiếc chiếu trải trước bàn thờ. Thầy Mười nói:
– Đây là sợi dây Cà Tha tôi luyện cho thầy. Cô Lệ đưa tôi năm lượng vàng nên tôi không thế nào làm một sợi dây Cà Tha năm mắt theo ngũ hành được, vì còn dư nhiều vàng quát Tôi đã hứa không nhận tiền của cô Lệ trong vụ vừa rồi thì phải giữ lời. Bởi vậy, tôi đành phải luyện sợi dây Cà Tha này mạnh và linh ứng một ngàn lần hơn sợi dây Cà Tha năm mắt luyện theo ngũ hành. Tuy nhiên, sợi dây này chỉ dành cho các “bậc thầy” mà thôi, những người chưa xuất sư không mang nổi sợi dây này vì phản ứng dội ngược sức mạnh của nó,.vậy thầy phải nhớ rõ, đừng bao giờ đưa cho các đệ tử mượn mà mang hại cho người ta. Trong môn phái ta, tôi tin chắc thầy là người có sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng duy nhất, vì tất cả các thầy bà trong môn phái mình đều nghèo lắm, cả đời chưa sắm nổi một lượng vàng, nói gì có tới năm lượng mà luyện dây Cà Tha vàng. Ngay cả Sư Tổ khi mất đi, cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bàng bạc. Tôi luôn mang trong mình. Đây cũnglà cái duyên của thầy nên thầy được hưởng mà thôi.

San sững sờ nghe thầy Mười nói, chàng đã không tin đưực tai mình vừa nghe gì, mắt mình đang thấy gì.

Tại sao thầy Mười lại đãi ngộ chàng đặc ân này? Năm lượng vàng là một gia tài lớn đối với lương lính tráng của San trong thừi buổi khó khăn này. Vậy mà thầy Mười dám dùng hết số vàng đó luyện phép cho chàng. Chính thầy Tư – vị thầy đã làm lễ xuất sư cho chàng – luôn luôn mơ có một ngày nào, có đủ tiền mua mấy lượng bạc làm sợi giây Cà tha ba mươi sáu mắt bạc như của Sư Tổ cho thầy Mười mà chẳng bao giờ góp đủ tiền. Còn một điều nữa, muốn luyện dây Cà Tha ba mươi sáu mắt, vị thầy nào đó phải ít nhất là một cao đồ trong môn phái, chứ không phải ai có vàng, có bạc cũng luyện được. Đếm trên đầu ngón tay khi Sư Tổ qua đời, trong môn phái chỉ có ba người đủ tư cách luyện loại dây này; đó là thầy Mười, thầy Tư và một ông thầy nữa ở Bình Dương cũng tên Mười nhưng mọi người gọi là “Thầy Mười Lớn” bởi vì năm nay ông đã hơn chín mươi tuổi rồi. Tuy nhiên, thầy Mười Lớn không nổi tiếng bằng thầy Mười ở cầu Bình Lợi vì ông chỉ chuyên tâm luyện phép thuật qua kinh sách nhà Phật thôi. Trong nhà ông không hề thấy bóng dáng một vị tà thần, tà ngải nào và ông ăn chay trường từ mấy chục năm nay. Thầy Mười Lớn thường nói:
– Sư Tổ đã ban lời cảnh cáo mà thằng Mười nó không nghe. Bạo phát thì bạo tàn, hồn nó làm sao giữ được! Chuyên luyện ba cái yêu ma, quỉ quái để làm gl đây? Tôi nói các thầy không nên giúp nó làm bậy mà không ai nghe. Di huấn của Sư Tổ còn đó. Tôi cố tình cho nó giữ để chiêm nghiệm hàng ngày mà nó không chịu cảnh tỉnh. Rồi đây các thầy sẽ thấy sự ảc lai, ác báo cho mà coi. Đã nói “Phật tại tâm” mà, “Chân không” thôi!

Sự thực thì chẳng ai hiểu hết lời thầy Mười Lớn nói gì, ông cứ dùng lời di huấn của SưTổ lập đi lập lại hoài. Nhưng có điều ai hỏi thêm về hai chữ “chân không” ông chỉ cười nói, “Các thầy không chịu suy nghĩ, Phật tại tâm thì hai chữ chân không có gì đâu mà phải hỏi tôi.” Câu trả lời luôn luôn là nhưvậy, và cuối cùng cũng chẳng ai hiểu ông mưốn nói cái gì! Còn nhiều người chạy tới ông xin sợi dây cà tha ba mươi sáu mắt, ông lại nói:
– Tôi vẫn dùng sợi dây Cà Tha ngũ hành năm mắt của Sư Tổ cho đây. Làm bằng chì thôi, có sao đâu. Các thầy muốn thứ đó làm gì? Để tiền mà giúp bá tánh. Đạo hạnh mình đâu có nằm trong sợi dây đó! “Chân không thôi! Mà hơn nữa, sợi dây đó đâu có luyện bậy luyện bạ được, tới như tôi còn không dám luyện mà mang, các thầy thấy đủ tư cách chưa?

Thế là không còn ai dám nói vụ dây Cà Tha ba mươi sáu mắt với thầy Mười Lớn nữa. Khi thầy Mười ở cầu Bình, Lợi xuống núi, mọi người bu chung quanh ông không phải là một điều lạ.

Nhất là thầy Mười nổi tiếng về rộng rãi, sự rộng rãi này đi tới độ các thầy bà khác không dám mang đệ tử mình tới nhà thầy Mười nữa, vì không trước thì sau, các đệ tử đã tới nhà thầy Mười rồi đều bỏ thầy cũ để theo thầy Mười. Cũng vì thế mà cho tới bây giờ San mới được gặp thầy Mười.

Có lẽ thầy Mười cũng nhìn thấu tim gan San, ông mỉm cười cầm sợi dây Cà Tha vàng lên, choàng ngang vai chàng nói:
– Thầy quì xuống nhận bửu bối.

San muốn bật khóc khi quì gối trước bàn thờ, lần này tự nhiên chàng có linh cảm mlnh thực sự đón nhận một quyền lực siêu phàm chưa hề dám một lần mơ ước, nhưng cùng lúc đó, tự nhiên lại có mặc cảm đang phạm tội, chàng cũng không biết tại sao!

Thầy Mười đọc chậm một câu chú và bảo chàng đọc theo, mỗi lần đọc thêm tên một vì tổ trong ba mươi sáu vị. Vì San đã thuộc lầu tên các vị Phật Tổ đó nên sự “nhận chú” không có một trở ngại nào cả.

Khi đọc chú và danh vị ba mươi sáu Phật Tổ xong, thầy Mười đặt tay lên vai chàng nơi đặt sợi dây Cà Tha, bỗng cả Sanvà thầy Mười cùnggiật mìnhvì một luồng điện nóng rát da chuyền cả vào vai San lẫn tay thầy Mười.

Chànghoang mangcùng cực, trong khi thầy Mười sung sướng tột cùng, thầy nhln San hớn hở nói:
– Khá, khá lắm. Thật không uổng công tôi kỳ vọng ở thầy. Bây giừ mọi sự tôi đã bồi đắp cho thầy, nay tôi muốn nhờ thầy một việc. Thầy biết rằng, từ trước tới nay, tôi chưa hề ban phát một điều gì cho ai mà không đòi hỏi người đó phải trả lại cho tôi một điều tương xứng. Tôi cũng chưa bao giờ ăn không của ai cái gì, nhưng cũng chưa bao giờ cho không ai cái gì cả. Vậy tôi muốn thầy giúp tôi chuyện này thầy có thấy hối hận không?
San hăng hái nói:
– Thưa thầy, đó cũng là điều con ưu tư từ nãy tới giờ, vì con không thế nào nhận của thầy nhiều quá như thế này được Nếu thầy muốn con làm một điều gì sức con có thể cáng đáng được, thề có banh thây nát thịt cũng không từ.
Thầy Mười cười ha hả.
– Hay, hay, khí khái lắm. Sự thực, chẳng nói giấu gì thầy, khi luyện cho thầy sợi dây này, không phải tôi tốt với thầy tới độ đó đâu. Bởi vì tôi đang cần một người có thể mang sợi dây đó giúp tôi luyện thêm một con “Thiên Linh Cái.”

San giật mình, chân tay run lẩy bẩy. Hèn gì khi thầy Mười dặt sợi dây Cà Tha lên vai chàng, San đã có linh cảm sắp phải làm một chuyện gì tội lỗi?
Có lẽ đọc được ý tưởng chàng, thầy Mười mỉm cười, nói:
– Tôi biết thầy đang lo lắng, nhưng lần này không có gì quá đáng đâu.
San miễn cưỡng nói cứng:
– Thưa thầy, dù có thế nào đi nữa, con cũng nhất định làm theo lời thầy dạy.
Thầy Mười gật gù.
– Tết, tốt, để tôi nói thầy nghe cho khỏi áy náy. Số là cách đây hơn một tháng, có con nhỏ đúng mười tám tuổi, còn trinh trắng. Tôi biết vậy vì nó là con nhà rất tử tế, đàng hoàng. Nó treo cổ chết vì thi Tú Tài rớt. Gia đình đem chôn ngay trong vườn sau nhà. Tôi định tối nay tới đào mộ nó lên, lấy cái ván hòm phía dưới về luyện một con Thiên Linh Cái để giữ căn nhà này. Nếu để quá trăm ngày là hỏng, nên phải làm ngay, càng sớm càng tốt.
San ngập ngừng hỏi:
– Thưa thầy, con biết gái còn trinh treo cổ tự tử thì linh lắm, nhưng phải là con một mới luyện Thiên Linh Cái được Không biết cô đó có anh em gì không?
Thầy Mười mỉm cười.
– Nó là con một mới đáng nói chứ.
Tự nhiên San thấy hăng hái lạ lùng.
– Như vậy chắc thầy cũng biết là khi đem được hồn cô gái này về đây rồi, dù cho thầy có làm cách nào, khi để cô ta giữ cái am này, con vẫn là người ra vô thong thả.

VN88

Viết một bình luận