VN88 VN88

Đừng địt em, em chỉ vừa dậy thì – Truyện 18+

Bây giờ thì Loan hiểu hết. Nàng lúng túng, mắc cỡ như gái tuổi dậy thl, như đang cổi truồng tắm trước mặt kẻ lạ. Loan biết chấc chẩn hôm đó đã có mặt của Đạt Đạt thấy hết hai trận làm tình cuồng bạo của nàng với Khải. Đạt không đẹp trai bằng Khải thật, nhưag cao, to hơn Khải. Nhất là cách nói chuyện có vẻ lịch lãm, hiểu đời hơn…
– Đạt uống tý cà phê nhen, cô đi pha?

Loan hỏi một câu để đánh tan cái không khí yên tĩnh đang bao quanh: Và cũng để nàng có việc gì làm cho đở thừa tay thừa chân. ‘ Bên kia phòng Ngọc lại vang lên giọng nàng:
– Em cấm anh bú lồn hay đụ Loan một lần nữa. Anh là của riêng em, nghe chưa? Đừng để em ghen, khổ lắm Khải ơi ! (Ngọc khóc nức nở, khóc như cha chết).

Giá không có Đạt đang hiện diện trong phòng nàng, Loan đã nằmvật ra, cũng khóc như Ngọc. Bây giờ, Loan mím mím cười. Cười vì nàng không cô đơn nữa. Đang~ có kề tình si, tình nguyện làm nô lệ cho nàng suốt đêm nay. Chắc bên kia cậu học trò Khải đã diễn một pha nào đó hấp dẫn quá, làm cho Ngọc bật ghen, rồi khóc !
– Cả vấn đề này,’ Khẵi cũng chưa đi đến đâu, so với Đạt. Loan nhìn Đát với cặp mắt nghi hgờ. Các trò tuổi 16, ngựa non háu đá. Làm gì có đủ bản lĩnh mà tự khoe?
– Vấn đề gì hả Đạt? Giảò Loan vờ thơ ngây hỗi.
– Dạ vấn đề đưa đàn bà lên Thìên Thai, sướng quá bật khóc.
Lần này. Loan nhìn Đát với cặp mắt kẻ thán phục, tò mò:
– Đạt Đạt làm cô bối rối qủá. Có phải thấy cô đang ghen, đang khổ, rồi Đạt tung một chưởng để để …
– Để được hầu hạ cô, làm nô lệ cho cô…

Lòng Loan trùng xuống. Trước sau, bé Đạt vẫn chỉ xin tình nguyện làm kẻ nô lệ cho nàng, chứ không phải muốn chiếm đoạt. Và Loan hiểu đó cũng là cách nói thế này, người nghẹ phải hiểu thế khác. Loan lại hỏi Đạt:
– Quên nữa. Đạt uống gì nhé. Có thích cà phê không
– Dạ thôi, khỏi. Mới ăn uống no ngoài tiệm, để lấy sức

Để lấy sức? Loan lại mim mím cười, cúi cuống nhặt gói bánh in, mở ra, lấy một chiếc, cho vào môm, cắn nhẹ, mà mắt chăm bẳm nhìn Đạt. Cái nhìn như đã thỏa thuận, đã đèn xanh, đã máy lạnh, đã lên giường. Đạt sướng run người, cũng vói tay, cầm chiếc bánh khác bắt chước y hệt cô giáo Loan. Nàng rót hai cốc trà Một cho Đạt, một cho nàng. Nàng vừa hớp một ngụm, để xuống, thl Đạt cầm cốc trà đó uống tiếp, vẫn nhìn Loan. Cách tấn công này của cậu bé được xem là hiền, nhưng táo bạo. Bên kia, Ngọc lại gào lên thê thiết; nghe dâm không chịu được:
– Trời ơi là Trời! Có ai banh hột le của tôi ra, rồi lấy mắt nháy lông nheo vào đó. Chết con Trời cao ơi ! Anh coi chừng em bực đái ra cho coi. Sướng quá người yêu Khải ơi !

Loan lại nhìn Đạt. Lần này mặt nàng đỏ hồng lên. Đạt hớp một ngụm trà, đưa qua miệng Loan, mời. Tay Loan bất ngờ phủ ngoài tay Đạt. Hai làn sóng xẹt
lửa. Miếng bánh đang cắn dở, Loan đưa qua miệng Đạt Chàng lủm hết, nhai ngấu nghiến và mắt nhìn trực chỉ vào lồn Loan.
Anh ghê lắm, Đạt: Anh tinh hơn Khải nhiều….
– Đạt không chối, còn tự hào là khác. Đạt đã nói: “vấn đề này, so với Đạt, Khải cũng chưa đi đến đâu!”
– Nghĩa là Đạt..
Đạt dời qua ngồi sát cạnh người Loan: .
– Cô có đồng ý (/ho Đạt làm nô lệ đêm nay không?

Loan không trả lời. Nàng quay lại, hai tay cầm tay Đạt, đưa ]ên mũi, hôn nhẹ một cái, chưa kịp để xuống. Thì Đạt dùng bàn tay đó, quay mắt Loan lại, nhìn chết trân gần một phút, và đáp vào, hôn Loan như mưa bão mùa đông. Hai tay Loan kéo sát Đạt vào và bất giác nàng bật ngửa ra trên sofa, kéo Đạt dính theo. Chất ngọt của bánh in hãy còn trên môi, lưỡi hai người, làm nụ hôn thêm ngọt ng,~o, nồng nàn. Vừa hôn Đạt vừa vuốt tóc Loan, ngắm Loan mê say.
– Vốn anh có một cái bánh in, mà lời cả một mối tình.

Loan thì thào như hơi gió vào tai Đạt. Cậu bé hên quá Thuận buồm xuôi gió đủ thứ. Nếu không được cái may chứng kiến cảnh đụ ngoài bờ sông, làm sao Đạt thấy hết ngọn nguồn. Chính Đạt mét cho Ngọc biết, để Ngọc giữ Khái lại, và cũng để đêm nay Đạt mới tự tung tự tác, một mình, một chợ. Nhìn gần, Đạt phải công nhận cô Loan đẹp thật. Không tý phấn son, gái Cửu Loan đẹp như hoa nở, hồn nhiên, thiên nhiên, đầy tình tự. Đạt nói:
– Cho phép Đạt nhìn cái bớt màu tím nhạt trên bụng cô !

Đấy lại một cách nói khéo, để Loan hiểu là Đạt muốn cổi chiếc áo ngủ xa teng màu xanh đậm của Loan. Loan chẩm rãi gật đầu. Người Loan không một áo lót Vì nàng đã trót chuẩn bị đêm nay giao chiến với Khải….Hai tà áo được banh ra. Tòa thiên nhiên cực kỳ hấp dẫn của Loan phơi dưới ánh sáng cây đèn ở nhà khách. Đạt thẩn thờ. Đã nhìn thấy hết ở bờ sông, giờ nhln lại, Đạt vẫn không hết say mê, chiêm ngưỡng. Đạt nhìn từ cổ xuống đôi vú, xuống cái bớt, rồi xuống bộ lông lồn của cô giáo, Hắn nuốt nước miếng, im lặng, mê mệt nhìn như hồn bị thôi miên.
– Sao anh nhìn em lâu quá vậy hả Đạt?
– Dạ, thân hình này không phải đuợc sinh ra để làm tình.

Nó phải để làm hoàng hậu, một nữ vương cho ké hèn như Đạt làm tôi mọi. Tôi mọi chớ không phải nô lệ.

Loan nhắm mắt, hít một hơi thở đầy ngực. Câu nói Đạt làm sự kiêu hãnh cố hữu của Loan nở ra, vun lên. Chưa có ai chê bai nàng, ngoại trừ chàng sở khanh tên Trường. Nàng bỗng tiếc tuổi 13, yêu vội vàng, thèm vội vàng trao cho một người không biết hưởng. Đạt đang ân cần, lần tay cổi nhẹ chiếc áo khỏi toà thiên nhiên Loan, rồi đứng như Trời trồng, lấy mắt nhai tươi nuốt sống Loan.
– Đạt ẵm Loan vô phòng đi. Nằm đây lạnh quá à.
Đạt cúi xuống định ẵm Loan, bên kia Ngọc la lớn:
– Hôn vú em đi Khải. Bú cho thiệt lâu. Lâu đến nửa khuya em cũng chịu. Bú đi anh. Tay kia bóp, đó.

VN88

Viết một bình luận