VN88 VN88

Đừng địt em, em chỉ vừa dậy thì – Truyện 18+

Trong bữa ăn, Loan tuyệt nhiên không đề dập gì đến Đạt. Nàng làm như Đạt không có mặt ở phòng nàng từ hôm qua đến sáng nay. Loan chỉ hỏi về Sương:
Lâm thấy cô Sương “khoẻ ” không?
– Dạ cô ấy vẫn khóc.
– Không, cô muốn hôi…trong “gối chăn”, cô ấy thế nào?
– Dạ cũng thường thường như những đàn bà khác thôi.
– Như những đàn bà khác? Lâm năm nay chắc cũng chỉ 17. . Làm gì Lâm đã….có đến những người đàn bà khác?
– Ở nhà quê mà cô ! Con trai, con gái “hư” sớm lấm t Vì cái thứ nhất không ai săn sóc, để ý. Điều thứ hai, không ai tương tượng nôi bọn em biết quá sớm ! Điều thứ ba, bụi bờ, nơi hoang vắng không thiếu Cho nên….
Vừa nhai cơm, Loan vừa cười đô mặt:
– Lâm nói đúng đó. Thuở bé, 13 tuổi, cô cũng đã vậy vậy với người yêu rồi. Nhưng không phải ở bụi bờ, mà là phòng nglỉ sang trọng tại một bờ biển… Lâm chưa hân hạnh đưa một nllười đàn bà nào vào phòng ngủ!
– Tại saol Phòng ngli kín đáo, tiện nghi hơn chứ.
– Dạ học sinh nghèo, làm gì cớ tiền ? Nhưng ngoài bụi bờ, nó cũng có cái thú đặc biệt, nên thơ đặc biệt chớ cô?

Loan nhớ tới cảnh nàng đụ Khải ở bờ sông. Phong cảnh hữu ớnh chung quanh, khí hậu quê mùa bao bọc, làm nàng với Khải ngất ngư hết một buổi chiều. Lâm hỗi:
– Sao cô không ăn đi, mà ngồi sửng ra vậy?
– À ăn, ăn chớ. Tại Lâm nói đến bụi bờ ở nhà quê làm cô …nhớ…cô thèm….ử, bụi bờ nên thơ, tình tứ hơn … Lâm đã trải qua nhiều đàn bà, chắc cũng là một tay anh hùng cự phách? Phải xlch mi lão tổ lắm?
– Dạ, cô hói cô Sương thì biết. Cô ấy đã từng bò bằng đầu gối, mà năn nỉ Lâm ngừng lại !

Loan lại ngừng ăn, bặm môi, tưởng tượng những lần bên kia, Sương gào la thê thiết, có khi đến hai ba giờ sáng…
Lâm gắp thức ăn, bó vào chén cho Loan:
– Mời cô. Cô ăn cơm đi chớ, nguội hết ! Hình như cô đang nhớ tới ai?
Mắt Loan đang vất vưởng ngoài sân, trên những đọt cây mẫn cầu, hoa trang, hoa sói, nàng bổng sực tỉnh, và miếng cơm, nhìn Lâm:
– Mấy hôm nay chỉ nghe cô Sương gào thê thảm, mà cô đâu biết Lâm có mặt bên đó.

Rồi làm như đang bị kích thích bởi cái gì đó, Loan đứng dậy, lấy nước sôi đổ vào ly, pha tý thuốc bổ dương hiệu “Bà tiên cầm đuốc”, để sẵn trên bàn:
– Ăn cơm xong, Lâm uống ly này, khoé lắm !

Đó là chai thuốc… Loan mua sáng nay ở tiệm thuốc Bấc, về để cho Đạt uống cho lại sức. Nhưng nàng đã mời Lâm, vì nàng biết sẽ có cái gl đó, ngoạn mục lấm với Lâm, sau bữa cơm !

Đói bụng quá, Lâm làm láng hết mâm cơm, rồi uống ly thuốc bổ dương. Dọn dẹp xong, Loan đi tắm. Lúc trở ra, nàng mặc rất hở hang, cốt phơi hàng cho Lâm thấy. Nguyên cái áo ngú bàng xoa mỏng màu hồng nhạt, phủ từ cổ Loan xuống tới chân. Hai sợi giây nhỏ cột hửng hờ ở cổ. Còn tât cả như sương khó mờ ảo, bọc thân hình đổ lửa của Loan. Nàng cố tình cử động thật nhiều chung quanh phòng khách.

Như mở tú kiếng lấy hai cái ly nhỗ, rồi với tay lên đầu tủ cầm chai sâm nhung, mở hộp bánh tây, mời Lâm. Cậu bé choáng váng, ngẩn ngơ.

Cô giáo Loan đây sao? Trước mặt Lâm, cô Loan như đã trần truồng không mặc gì hết. Hắn dán mắt ở cặp vú cưng cưng ctia Loan, rồi nhìn sửng cái mu lồn bao đen cả lông lá. Cái eo thon, cái rốn sâu. Trời ơi ! Chỉ bao nhiêu đó, đã làm bé Lâm chết sứng rồi. Chưa có ai, kể cả cô giáo Sương, cung không khêu gợi, đa tình bằng.

Kìa Lâm, ăn tý bánh, uống chút rượu sâm. Bổ lắm ? Cứ mỗi ngày em uống chừng hai ly bé như vầy mưới cô Sương cũng bò bằng đầu gối.
– Vậy chắc cô đã cho Đạt và Khải bò lồi?
– Không, đàn bà thì khác, phải được đàn ông cho “bò “. Với lại hai cậu bé đó chỉ mớ giao hữu vài trận, đã co giò chạy mất, thành thử chưa biết ai thắng ai. Cũng nói cho Lâm biết, cô có cál máu thích ngủ với trẻ con. Hồi trước thì không, từ hôm xem được trận thư hùng của Khải với cô Ngọc, cô đã trớ thành một Võ Tắc Thiên!

Rượu vào, làm Loan mạnh miệng hơn, mặt của Lâm hừng đỏ hơn. Gần như Loan chắng giữ gìn ý tứ nữa. Nàng ngồi bật ngữa ra trên salon, “phơi hàng” nói cười lả lơi…..Nàng bành hai bắp đùi ra như mời mọc. Lâm cứng người.

Hắn hiểu là bên địch đang đánh những trận thăm dò. Loan đi lại khóa cửa phòng. Lúc trở lại, bằng giọng ngà ngà say, Loan ởm ờ:
– Trời nóng quá há Lâm. Hay mình vào phòng cô có máy lạnh, ngồi nói chuyện thú vị hơn !

Trời đâu có nóng. Đang chuyển sang mùa Đông mà ! Nhưng Lâm hiểu câu Loan mời. Chàng đứng dậy, cầm theo ly rượi sâm, nhìn Loan. Chàng hơi choáng váng thật vì độ nồng clla rượu: Lâm thích được nhìn cô trong chiếc áo ngủ màu hồng đó !

Loan dang hai cánh tay ra, quay người hai vòng. Miệng hát một bài luân vũ, rồi nhón chân, múa một mình trong phòng khách rộng. Cái áo mông bọc gió, gần như tan hết, chắng còn che phần da thịt nào của Loan. Nàng cố tình nhảy lạl gần bên Lâm, vờ suýt ngã, để Lâm đở nàng. Lâm vội đưa hai tay định cầm vai Loan, nhưng không biết sao, chàng đụng vào đôi vú Một chút rượu còn lại trong ly sánh ra, đỗ vào ngực Loan, chổ chỏm nhọn của chiếc vú.

Phần áo móng tanh ở ngực dính sát vào da thịt Loan, phơi hết. Nàng ngừng hát, ngừng nhảy, nhìn xuống cái vú ướt ruợu, rồi nhìn Lâm thật sát, không nói. Lâm vội vã:
– Cho Lâm xin lỗi. Vô tsmh! Không cố ý, nhưng sao rượu không sánh ra chỗ khăc, mà lại ngay đỉnh đồi tình yêu như thế?
– Không biết, anh làm sao khô cho Loan thì thôi.

Nói xong, nàng cúi xuống cầm chai rượụ rót thêm vào ly Lâm, rồi ly của nàng. Lâm đứng lặng người. “Làm sao cho khô “? Chàng đang suy nghí, thì Loan nhồi tiếp, đưa cốc lƯợu cho Lâm:
– Cho em uống rượu từ miệng anh, được không?

VN88

Viết một bình luận