VN88 VN88

Đừng địt em, em chỉ vừa dậy thì – Truyện 18+

Bà già bí quá, ngồi thộn người, hơi mấc cỡ với con dâu:
– À ừm, thì….mẹ vẫn hay mượn phòng con Ba để hoặc hẹn với thằng Khải, hoặc nằm chơi một mình cũng thú vị. Bữa đó, mẹ có hẹn vớl Khải hay không, tao cũng quên phức. Mà bộ thằng Lâm có đứng trong kẹt tti phòng con Ba hả?
Lâm đã trở lại với cll từ lông được rửa sạch, nói:
– Dạ có, bữa đó con đứng trong kẹt tủ, theo lời chị Ba biểu.
– Con đứng từ hồi nào?
– Dạ hồi mẹ chưa đến. Hình như là tám giờ bốn lăm.
– Con quỷ ba thiệt à. Chỗ người ta hẹn hò mà cho con nít vô đứng đó làm chi vậy? May mà bữa đó thằng Khâi nó’ hổng đến. Chớ nó có’ đến….tao với nó làm một hồi….hứng quá mầ dám nhảy ra ….

Nói tới đó,.bà đứt ngang. ‘ Với tay ìấy cú từ, từ tay Lâm.
– Dạ, coi nội cái màn chơi cli từ, ‘ nói thiệt, con muốn điên người mà la Trời một tiếng thiệt to…Lâm nói.
Vân khoái quá, nói với bà già chồng:
– Đâu bữa nay mẹ biểu diễn lại cho con xem với được không? À quên, hồi nãy có ba câu hỏi làm anh Lâm thắc mắc, sao chưa nghe mẹ trả lời.
– Thôi, tha cho mẹ đi ! ở đời có nhiều cái, mình hứng thì làm, mà không giải thích được là tại sao. Giống như biết uống rượu là hại gan, tim lớn, bao tứ lở, mà người ta vẫn uống. Biết đẻ con là cực khổ, mà người ta vẫn chơi, vẫn đụ. Như con hồi nãy nói, biết không yêu thằng Thanh, mà rồi vẫn làm vợ nó, biết ngủ với thằng Lâm, có thể bị đời cltời chê, mà con với Lâm vẫn như keo sơn, keo sơn đến có con….Đẻ xong rồi, bây giờ hai đứa vẫn “keo sơn”. Cái gì dính dáng tới tình là có lãng mạn. Không lãng mạn là không phải tình. Hôm ở phòng con ba, mẹ đã sống
một khoảnh khắc với chút tình lãng mạn, mơ hồ, như ảo ttlởng, như mông lung. Hư hư ảo ảo. Mộng đó, mà thực cũng đó. Xa vời như ảo ảnh…..Mẹ là người đàn
bà không có tuổi trong tình yêu.

Các con có tin là mẹ biết yêu năm l l tuổi không? Mười một tuổi, mẹ đã biết làm thơ, biết viết thư tình, mê đọc tiểu thuyết và yêu một thầy giáo trẻ, ten Huân. Thầy là gia sư. Ông bà ngoạíl.mướn thầy ăn ở luôn trong nhà để dạy cho ba chị em mẹ. Trong đó, mẹ là đứa con gái bé nhất. ông bà ngoại chỉ để mắt canh chừng hai chị lớn, vì ông thầy khá đẹp trai. Thế mà, một hôm Huân thức dậy, thấy trên bàn viết của mình một phong thư, đề: Kính gửi thầy Huân. Chàng xé ra xem. Đó là nét chữ của mẹ với những dòng da diết: “Anh yêu dấu. Chắc anh không để ý sự khác thường và thay đổi đột ngột ở em trong những ngày gần đây? Có lần bị anh mấng “sao không thuộc bài”. Em có học đâu mà bảo thuộc? Em bận làm thơ và
viết nhật ký. Bài thơ nào, trang nhật ký nào cũng có tên Huân. Sao anh đến nhà em kèm trê làm gì cho em phải sống mộng mơ và luôn bị mất ngủ? Anh có thấy con bé nào l l tuổi đã có lời thó tội kinh hồn, ghê khiếp như em không?

Có lẽ anh thắc mắc: con bé này khùng? Không đâu. Lời lẽ em đang tâm sự với anh đây có tỉnh táo không? Rồi anh có thể hói, bé con như em thì mộng mơ những gì, và tại sao mất ngl.i? Chính em không tin mình còn bé con. Có những tuyến, những hạch, những tế bào trong người em phát triễn thái quá, em nghĩ thế. Vì không thể 11 tuổi mà mộng sẽ lấy anh làm chồng, chúng mình sẽ có con, vân vân! Em mất ngủ, vì thưa anh, cứ nhắm mắt là em thấy “Thầy Huân” nằm trên người em, hôn môi em nồng nàn, say đắm. Và, em thú thật luôn, nhé anh ! Và, anh cổi áo em, hôn ngực em vừa lú lú muốm cau. Chịu không nổi, em tự tuột quần ra, mời anh. Đã ghê gớm, rùng rợn chưa? Tại sao bé thế này, mà em biết, trong cơn mộng, dang hai đùi ra, cho anh tự do hôn chỗ kín của em, để toàn thân em cong lên, quằn quại như con dun bị dầy xéo ! Còn nữa, kinh hoàng hơn, là em biết nâng của quý của anh, cho vào mồm bú cách ngon lành như thuở nhó bú vú mẹ. Anh đã tự động, đưa “nó ” vào âm đạo của em, sau khi em tỏ một cử chỉ hết chịu nổi.

Đọc tới đây chắc anh không tin những lời vừa rồi do chính em viết, viết tự đáy lòng. Đây ià lá thư thou ba, sau khi em đã viết và xé 2 lá đầu tiên. Vì nó không diễn tả trung thực lòng em. Nó bay bướm, văn hoa, nhưng không là những gì em muốn thú tộl. Đã thú tội thì phải nó bằng hết, và trung thực, dù biết chắc anh sẽ khlnh khi, xem thường. Có thể một lần rồi thôi. Có thể trut hết tấm lòng bằng những giòng táo bạo này rồi vĩnh viễn em không còn viết nữa. Nhưng em chọn cách này và mong anh hồí âm, dù chỉ một giòng: “Rất tiếc, em gõ cửa nhầm nhà. Em còn nhỏ quá ! ”

Huân đọc đi rồi đọc lại cả chục lần, chàng vẫn không tin đó là lá thư của mẹ. Trưa hôm đó, cả nhà ngồi ăn cơm. Lần đầu tiên Huân gắp miếng chả cá bỏ vào chén mẹ. Sau đó, chàng xớl cơm cho mẹ nữa. Mẹ hạnh phúc kỳ lạ. Không người lớn nào để ý nỗi niềm riêng tư đó của mẹ. Mẹ lấy .bàn chân để lean chân chàng khá lâu, và nghe hơi nóng da thịt chàng chuyền qua. Thỉnh thoảng chàng có nhìn nhanh về hướng mẹ. Cái nhìn không nói nhưng mẹ đọc hết những gì chàng muốn nói, rất rõ.

Tối hôm đó, mẹ ngồi vào bàn học sớm hơn mọi khi Huân ngồi vào, và rất nhanh thảy trước mặt mẹ cuốn sách toán, nói rất khẽ: “vào đọc liền cuốn sách này đi. Mẹ bỏ chỗ, cầm cuốn sách, chạy nhanh vào buồng, khoá cửa, đọc một tờ giay: “Em làm hồn anh thân sơ thất sở. Nếu quả thật vậy, khuya nay cố đen phòng anh”. Vỏn vẹn và ngắn ngún chỉ có bao nhiêu chữ, mà mẹ đọc, rồi đọc, rồi đọc. Cho đến khi bà ngoại gõ cửa, bảo ra học, mẹ mới ngưng.

Khuya đó, cả nhà đã yên ngú. Mẹ rờl phòng, rón rén đến mở cửa phòng Huân, bước vào, khoá chặt. Ngọn đèn ngú trên bàn của chàng soi mờ mờ. Chàng chỉ mặc một quần đùi, đắp nhẹ tấm ra. Thấy mẹ vào, Huân chồm dậy, đưa hai tay. Mẹ bay lại, lọt hẳn vào lòng Huân và táo bạo ôm Huân tìm môi. Cái hôn đó, cho tới bây giờ, mẹ không quên. Vì nó ngon, ngọt liệm, nồng nàn, êm ả, tuyệt đỉnh. Mẹ không nhớ là bao lâu, nhưng lâu lắm….cho đến khl Huân đặt mẹ nằm lên người chàng. Huân hỏi rất nhỏ:
– Em muốn, với anh, làm những gì em đã viết trong thư không?

Mẹ gật đầu không suy nghĩ. Mục đỉch chỉ có vậy. Một nguồn cơil mà mẹ đã mang suốt hơn năm trời cần một đàn ông. Cần Huân, cho mẹ những gì xác thịt đang thèm. Thèm khốc liệt, thèm điên cuồng, thèm đến độ, có khi, giữa ban ngày, mẹ đã có mấy lần, muốn xông đại vàó phòng Huân….Mẹ đang nằm dính sát trên người Huân, nghe cặc chàng lớn lắm, cứng lắm, cấn trong quần đùi, cà nhè nhẹ ở mu lồn mẹ .

Huân cổi có một khuy áo mẹ, cho tay vào sờ một trái vú. Chỉ có vậy thôi, mà mẹ nghe Trời đất rung chuyển, tường vách ngã nghiêng. Cái đồi ngực to hơn nuốm cau đó làm toàn thân mẹ cũng rung chuyển. Mẹ tự động cổi toát áo ra. Huân lật mẹ nằm ngửa, hạ môi nút rất nhẹ nhàng đầu vú hột tiên. Mẹ, hai tay, bóp mạnh hai ngực Huân, đòi chàng hôn môi nữa, và đòi chàng, cổi quần cho mẹ.

Tại sao tuổi dậy thì của mẹ đến quá sớm thế? Sớm đến độ Huân không tin mẹ còn trinh. Chàng thân thương hỏi:
– Đêm nay là lần đầu, em nàm chung với đàn ông?
– Dạ, nhưng tại sao anh hỏi câu đó. Anh không tin hả?
– Không, không. Bởi vì dạn dĩ hơn cô gái 18.
– Em không có tưổi. Em muốn anh nguyện cho anh. Và xin anh cũng cho em. Cho tất cả những gì em thèm khát như đã nói hết trong thư. Có cho em không?

Huân gật đầu cách nghiêm túc, bạo dạn. Mẹ luồn tay vào quần Huân, cầm con cặc nóng như than, cứng như gỗ, rồi nhắm mắt, ngất ngây với môi Huân một cái hôn khác… Mẹ quay đầu, tuột quần đùi Huân, cầm con cặc nhìn một lúc. Nhìn thật kỹ xem nó ra làm sao mà bắt gái mới mười một tuổi phải mộng mơ, mất ngủ nhiều đêm ! Đây là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy của quý của đàn ông ! Thế mà, những cơn mộng mị dài có khi cả tiếng clia mẹ, hình ảnh dương vật n lợm đó đã xuất hiện, chẳng khác hình thù khúc gân thật này của Huân chút nào. Mẹ đã bú trong mơ, liếm trong mơ, và nhét nó vào lồn đụ, cũng trong mơ. Nhưng bây giờ là thật. Mẹ đang cầm nó trong tay đây Nó đang cương cứng, hằn lên những sợi gân lớn, giật giật mỗi lần mẹ thèm quá, bóp mạnh. Mặt mẹ nặng trĩu vì máu dâm hực lên. Mẹ bất kể, hạ môi xuống, ngoạm hết vào, “ăn” ngon như ăn khúc chả lụa, cây chả giò, đòn xúc xích.

Huân chồm lên nhìn để biết rằng con bé đang làm thiệt, chớ không phải lãng mạn quá mà viết đại những lời khiêu dâm. Ngon không tả nổi, mẹ bú cho đã miệng, cho đã mọi thèm khát dị thường ở con bé, mà tim óc đã trưởng thành như gái 20. Một tay Huân phải bịt miệng. Chàng sợ tiếng rên clỉa chàng có thể đánh thức mọi người. Thấy mà thương. Không cần ai dạy, mẹ cũng biết liếm chỗ da non chàng hai bên bẹn. Ngoạm luôn hai trứng dái mà mít. Huân như thằng điên bị tra tấn. Tóc chàng rối tung, cho luôn cái gối bịt mặt để rên cho đã, nếu không chàng chịu hết nổi !

Rồi mẹ đã tuột quần, nói nhó với Huân:
– Trong thư, em còn viêt đoạn anh phải “cho” em. Nãy giờ là ’em cho anh. Bây giờ…anh phải…

VN88

Viết một bình luận