Hoàn cảnh như vậy thật là thuận lợi. Trần Lượm đề nghi nên đưa em ca sĩ về. Hà còn luyến tiếc cuộc ui đèn màu, nhưng đề nghị Trần Lượm quá hữu lý nên cũng gật gù theo.
Em ca sĩ nằm phía sau xe, cong người như con tôm gặp nước nóng, phía trước Trần Lượm lái xe theo sự hướng dẫn của Hà. Ngoài trời đã trở lạnh, Trần Lượm mở máy “heat”, chiếc xe chìm trong không khí ấm cúng. Hà hát nhẹ theo bản nhạc vang ra từ cassette, Trần Lượm vừa lái xe vừa lắng tai nghe em hát. “Em này hát cũng được lắm.”
Em ca sĩ được đưa vào phòng ngủ, sau màn ói chút chút. Phòng khách nhà em ca sĩ rộng thênh thang với bức tranh khỏa thân của Họa sĩ Nghĩa Đàng. Mái tóc người trong tranh xõa đài che chiếc háng rộng, khêu gợi một cách kỳ lạ, như chiếc đuôi rắn thọc vào hang. Để tỏ ra mình là tay có óc nghệ thuật, Trần Lượm phê phán: “Vẽ tranh lõa thể như vậy mới là vẽ, nét phụ bao giờ cũng đè lên nét chính, để cho người nhìn một trí tưởng tượng rộng hơn”.
Hà phụ họa thêm:
– Anh cũng giỏi tranh quá há.
– Cũng chút đỉnh thôi em?
Để giựt le Hà về mỹ thuật tính của mình, Trần Lượm kể luôn câu chuyện bức họa lõa thể của Họa sĩ Trần Quang Hiếu triễn lãm ở Sàigòn hồi năm 61-62.
Trần Lượm thao thao bất tuyệt:
– Em biết hôn, bức tranh đó vẽ một thiếu nữ khiêu gợi ngồi xõa tóc mặc một chiếc áo mỏng cởi nửa chừng, mấy chiếc nút áo, cái nào cũng lớn hơn núm vú cả. Có như vậy người xem mới so sánh được bộ ngực đẹp của một trinh nữ.
Hà chăm chú nghe với vẻ hài lòng, lâu lâu nàng lẩc đầu cho tóc văng qua một bên.
Trần Lượm châm điếu thuốc, anh ta tiếp:
– Bức tranh đó lúc đầu bán không được, bởi Họa sĩ đề giá quá cao, chừng Thi sĩ Hoàng Trúc Ly đến xem tranh, anh ta viết tặng hai câu thơ đính phía dưới bức tranh. Vậy mà sau đó, một ông Bộ trưởng đã mua bức tranh này với giẩ một trăm ngàn. Hà có vẻ say mê với câu chuyện, nàng nở nụ cười đắc ý.
– Hai câu thơ đó hay ra sao mà khiến bức tranh tăng giá trị qúa vậy anh.
Trần Lượm không đáp ngay, anh ta vờ suy nghĩ. Thật ra câu chuyện trên xẩy ra ở thời kỳ mà Trần Lượm còn quá trẻ. Chàng ta nghe lóm chuyện nay từ một ông ký giả kể cho nghe. Trần Lượm tàng hắng ê a hai câu thơ:
Người yêu tóc xõa choàng vai
Nửa đêm da thịt quên cài áo khuya.
– Tuyệtt Tuyệt!
Trần Lượm được nước tan mạnh vào:
– Thơ như vậy mới là thơ, da thịt mà quên cài nút áo thì còn chỗ nào mà chê nữa.
Tới đây Trần Lượm đâm phục tài ứng biến của mình, anh ta dơ tay hướng về phía bức tranh búng kêu cái “róc”, khi thu tay lại vô tình trúng vào túi áo phía trước ngực, ở đó có viên thuốc “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn”. Trần Lượm sực nhớ lại bửu bối, anh ta bẻn lẻn vỗ nhẹ vào đó. Thái độ hừng chí của Trần Lượm khiến Hà hiểu lầm, tưởng chàng ta khoái bức tranh nên huênh hoang như vậy.
Sau màn “Văn học nghệ thuật”, phần muốn thử thuốc của thầy Vũ Công, Trần Lượm mở chiến dịch phóng dê. Trần Lượm vào trong rót cho em một ly rượu chát hiệu “Lancer”, còn chàng ta thì mở ngay viên thuốc uống ]ìên. Theo lời thầy Vũ Công căn dặn: “Thuốc này thuộc loại emergency, uống vô sau mười phút sẽ bắt đầu công hiệu, và công hiệu chỉ có một lần, nhưng một lần cũng đủ cho em tởn tới già, thuốc này thuộc loại gia truyền, có sức công phá hết sức mãnh liệt, có thể nói đó là đệ nhút dương-cương-sát thủ-dâm-tà-khách. Đàn bà dữ cỡ nào mà gặp thuốc trợ lực loại này cũng thúc thủ như ếch phơi nắng giữa trưa hè.
Qủa nhiên, đây là loại thuốc cực mạnh, năm phút sau khi dùng thuốc, cơ thể Trần Lượm, nơi những dòng kinh mạch bừng bừng hứng chí, cơ hồ có những luồng gió nóng phả ốêu vào nội tạng tứ chi, nhất là nơi bộ phận “bầu bạn” như có thần lực chuyển vào. Nó hung hăng thật khó kém chế, Trần Lượm phải chơi một chai bia Mễ vào để đánh lận con đen, ngõ hầu che mắt Hà. Anh ta đổ thừa? “Bia Mễ mạnh quá, uống vào đâm khó chịu. Hà là một phụ nữ đâu phải tầm thường, nàng vào ra trận mạc cũng nhìêu, khi chấp nhận về phòng khách với Trần Lượm, nàng cũng biết được rằng: chuyện gì sẽ xẩy ra. Nhưng nàng không hiểu tại sao anh chàng này lại tự dưng lên cơn có vẻ hung hãn quá. Bản năng người nừ là phô trương, yểu điệu mần mọ, cọ xát sau đó mới nhập thiên thai. Mặt Trần Lượm chuyển màu hồng thấy rõ, hai mắt chàng nhìn chầm chập vào bức tranh, chàng bẻ mấy lóng tay kêu rôm rốp. Hà than “Trời hơi nóng”, rồi không cần chờ ý kiến Trần Lượm. Nàng mở nút áo đưa tay chà nhẹ nơi ngực, môi nàng hồng lại uống chút rượu chát, nàng dùng lưỡl quệt qua quệt lại đôi môi khêu gợi đó, giống hệt người khách đi đò, dùng tay chà sát hai bên mép thuyền giữa trời nóng, vừa rát lại vừa tưng tưng.
Hà dùng lưỡi của nàng để quệt môi. Vậy mà Trần Lượm cỏ cảm tưởng như chàng vừa bị xúc phạm nơi phàn cơ thể mình. Chàng ta rướn cao cồ lên gục gật theo đường liếm của người đẹp. Chiếc love seat nhúng lên nhúngxuống theo động tác của Trân Lượm. Người Mỹ đặt tên cho chiếc ghế này cũng thiệt là đúng điệu:
“Ái ân theo thế ngồi”. Không khí phòng khách bây giờ thật im lìm. Hà mang tâm trạng của mèo vờn chuột, nàng dùng lưỡi liếm môi, hai tay thỉnh thoảng chà sát vào đùi, Chú chuột Trần Lượm không bi ai đánh đập mà thở hồng hộc, đôi mắt láo liên chớp lên chớp xuống. Chàng ta chỉ muốn tấn công ngay để hạ át đối thủ Nhưng khuôn mặt dửng dưng của nàng khiến chú chuột e dè.
Mười lăm phút trôi qua, “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn” đã ăn sâu vào nội tạng Trần Lượm. Bộ thận của ngài phụ tá như có kiến bò trong đó, cơ hồ có âm thanh “bực bực” vang ra. Là tay chơi đã từng đấm đá qua nhìêu chiến trường nhưng quả thật đối với võ đài “love seat”, anh ta chưa kinh qua. Trần Lượm chưa biết xoay sở ra sao cho thuận tiện. Hà bỗng đổi thế dùng chân phải gác qua chân trái. Nàng hành động từ tốn tới độ một mang thit trắng nơi đùi nàng hơ hớ phơi ra, rồi từ từ khép lại. Trần Lượm ú ớ phát thành tiếng “Anh yêu em, anh yêu em”. Hà phì cười thầm: “Ai chả biết anh muốn yêu, anh còn muốn cắn nữa là đằng khác, nhưng yêu kiểu nào cũng phải có phép tắc chớ, xài võ rừng người ta ghét lắm…” Nghĩ vậy Hà bắt đầu hành Trần Lượm:
– Anh thú thật với em đi, anh đã hạ bao nhiêu đàn bà rồi.
Câu hỏi hỗn xược ngang xương làm Trần Lượm xanh mặt. Chàng ta không ngờ gặp một đối thủ quá quất: “Biết vậy mình khoan uống thuốc để còn đây đủ bình tĩnh chống đối lại Hà.” Ngặt nỗi thuốc càng ngày càng ngấm, chất dương tăng quá mạnh khiến cho Trần Lượm lùng bùng lỗ tai, mắt mờ mờ dần. Nhìn đâu cũng thấy đấu “DELTA” xoay vòng tròn. Trần Lượm hớp miếng nước hy vọng hạ hỏa. Thật xui cho chàng lại đớp nhằm chai rượu bia dang dở. Hơi nóng chạy vào ngũ tạng làm cơ thể như nức nở bởi con dao dục tình chém xuống. Chàng đưa tay gãi đầu sồn sột. Hai lỗ tai Trần Lượm tím lại giống như thuở nhỏ đi học bị ông thầy đánh đòn. Nhìn cảnh tượng này Hà nào biết được Trần Lượm đã dùng qua thuốc của thầy Vũ Công. Nàng nhớ lại một kép trẻ ở Texas trước khi làm tình cũng có sắc diện biến chuyển như vậy. Sau này nghiên cứu sách báo, hỏi thăm bè bạn, Hà biết người này bi chứng phong tình thượng, chứng bệnh trúng gió tình dục, khi thấy đàn bà con gái bày của quý là lên cơn động tình, mặt mày đỏ như gấc, hai má phùng ra, vành tai tím lại. Lần đó anh chàng này hành hạ nàng như một anh hàng thịt. Chân tay anh ta thái mẩi, bầm lên bầm xuống, hít thở không điều hòa, hết moi chỗ nọ đến móc chỗ kia, anh ta nhủi lung tung như một con chuột chù, nhất là râu anh ta sừng lên cứng cáp dễ sợ.
Thiệt không may cho Trần Lượm, bới trí liên tưởng của Hà về người tình cũ. Hà xích qua một bên dùng gói ngăn cách với Trần Lượm. Trần Lượm thì nghĩ khác, anh ta cho rằng Hà chuẩn bị vũ khí để kê trước khi cho chàng nhập nội. Trần Lượm cởi mẹ nó chiếc áo ra để ứng chiến. Bộ ngực “Oméga” của ông phụ tá lép xẹp giờ phút này cũng ửng hồng, Trần Lượm đưa tay vuốt ngực trấn an: “Ráng đi con, sắp được ăn rồi.” Những quơ quào hăng tiết vịt của Trần Lượm càng làm cho Hà ngán hơn. Nàng khép kín đùi lại hay tay vuốt má vỗ về. Trần Lượm bỗng gác chân lên chiếc gốl nằm ngang trước khi sắn ống quần lên, chàng ta áp dụng một bài học trong sách tâm lý tình dục. Muốn gợi hứng người nữ, phải bơi bày phần bắp đùi cho bắp thịt co dãn”. Một lần nữa, Trần Lượm lại để nhược điểm của mình lòi ra: hai chân Trần Lượm nhẵn bóng, chỉ có mấy sợi lông tơ màu vàng nhợt nằm sát rạt. Thay vì bị kích thích, Hà đâm ngán ngẫm hơn: “Đàn ông gì mà trơn tru bà rù vậy. Độ dương trong người Trần Lượm lúc này đã tăng quá giới hạn, chàng ta lên tiếng kêu gào bầng bài hát “Xích lại gần anh tí nữa đi em…” Hà vẫn dời tại chỗ, nhưng nghĩ sao lại thôi. Hơi thở của nàng đều nhịp, khiến cặp đừa nhân tạo phập phồng linh động dễ sợ.
Bị ám ảnh bởi chứng phong tình thượng, Hà đâm mất hứng thú trong việc ái ân, nàng nhìn Trần Lượm dưới ánh mắt bệnh hoạn. Lượm càng quơ quào, Hà càng tránh né. Mấy ngón cẳng khều khều của Trần Lượm không được thỏa mãn trên da thịt người đẹp đâm cụt hứng nên ngo ngoe một cách vô duyên, lúc thun vô lúc thụt ra, thập thò trơ trẽn. Trong khi đó thì thằng “đệ tử’ cứ gật lên gật xuống như muốn ăn thua đủ. Tội nghiệp Trần Lượm, tưởng phen này gặp của bở nên uống viên thuốc “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn” với lòng tự tin mãnh liệt. Mồ hôi chàng ta tháo ra như tắm, ngứa ngáy trong mình một cách kỳ lạ. Hà có linh cảm anh chàng này sắp làm ẩu. Nàng than ên một mình “khát quá” rồi đứng phắt dậy đi vào trong hướng tủ lạnh. Hành động chớp nhoáng của Hà làm Trần Lượm không có dịp gỡ gạc gì được. Anh ta với tay đinh níu Hà lại nhưng không kịp nữa. Hà ngoe nguẩy đi vào trong. Còn lại Trần Lượm một mình nơi chiếc love seat. Chàng ta suy nghĩ thấc mắc quá chừng:
“Không hiểu em này mắc cái chứng gì, khi đưa mình về đây là em đã chịu đèn quá độ, em cũng có vẻ hăng hái để nhập cuộc chơi lắm, tự dưng em nhìn mình chầm chập, rồi nhưcổ vẻ sợ hãi báo hại mình phí viên “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn” một thứ quý dược khó kiếm. Trần Lượm mang tâm trạng của một kiếm khách vừa luyện xong kiếm báu mà không có đối thủ để đọ sức trong người hậm hực, gặp cái gì cũng muốn đâm muốn chém, muốn đập phá cho tan tác, nghĩ vậy chứng lì của Trần Lượm nổi lên. Anh ta để nguyên quần ẩo xốc xếch như vậy lết vào chỗ Hà đang đứng rót nước. Hà là một thiếu nữ đã kinh qua tâm lý đàn ông khi đã lên cơn. Nàng đưa ly nước lạnh về phía Trần Lượm.
– Uống đi anh, rồi hạ hồi phân giải”. Trần Lượm thay vì đưa tay giữ lấy ly nước, chàng ta với sâu hơn, ghịt vào vai Hà. Người đẹp biết Trần Lượm đã muốn giở trò “ẩu”. Nàng hất nhẹ ly nước lạnh vào mặt Trần Lượm. Đang nóng hừng hực trong người gặp chất lạnh chạm vào, Trần Lượm như bị điện giựt, chàng ta la “á” một tiếng, lùi lại. Hà cười một thôi dài “Chưa có phép mà định “gài ẩu” sao ông phụ tá? Vừa nói Hà vừa nghiêm sắc mặt. Trần Lượm chưng hửng không ngờ gặp sức phản kháng ngọt sớt nhưvậy. Đưa tay chậm bớt nước trên mặt, Trần Lượm tỉnh dần cơn mê dục vọng. Anh nói như phân bua:
– Giỡn chơi chút mà em cũng glận sao Hà?
– Em cũng giỡn chơi chứ có giận gì anh đâu, bình tĩnh uống nước đi anh.
Hà dịu dàng nắm tay Trần Lượm trở lại ghế.
Bây giờ chất “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn” cũng đã hạ bớt. Trần Lượm bình tĩnh lại, đưa tay gãi
– Sao em, mình lai rai đi chớ?
Hà cười cười nói:
– Giờ đây chỉ có hai người, ban đầu em cũng định “thưởng” anh một buổi, nhưng hình như anh đang bị cái chứng gì ấy, em hơi khớp.
Trần Lượm giật mình, không lẽ em biết mình chơi thuốc, mà chơi thuốc thì đã có sao đâu, mục đích là làm cho em tới mây xanh thôi. Trân Lượm thăm dò:
– Em thấy anh làm sao, nói thử coi.
– Thì em thấy anh làm sao ấy. Anh có vẻ hung hăng hơi bất thường.