VN88 VN88

Hãy cho em lên đỉnh đêm nay đi anh 2 – Truyện 18+

Trần Lượm giả lả:
– Thú thật với em. Gặp em là anh đã thấy mất hồn rồi, em có một sức hút mãnh liệt, nữ tính nơi người em toát ra, ai thấy mà không muốn yêu đương.
– Thôi đi anh, xưa quá rồi, giờ này mà còn bày đặt tán với tỉnh.
– Anh nói thiệt chứ tán tỉnh gì em đâu?
Nói đứt câu, Trần Lượm đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, chàng ta nói bâng quơ:
– Cũng khuya lắm rồi đó Hà.
Làm như không hiểu ý. Hà đáp:
– Ừ cũng khuya đó, anh nghỉ chút đi.
Lối trả lời trớt quớt của Hà làm Trần Lượm thất vọng, tuy nhiên anh không bỏ cuộc ngay:
– Nghỉ thì nghỉ hai người chớ một mình anh thì ăn thua gì?
Trần Lượm đưa hai ngón tay xáp xáp với nhau. Hà nói:
– Để em tính cái đã.
Đời Trần Lượm chưa bao giờ gặp phải một nhân vật cù nhầy như vậy, mình tán vô thì em cứ đẩy ra. Anh ta nghĩ thầm “Hay là em này thuộc loại “bạo dâm” cần phải đấm đá níu kéo trước khi lâm trận.
Trần Lươm trắc nghiệm tâm lý:
– Hà thích xem bóng đá, đấu quyền thuật không?
Khi không bi đề cập đến nhưng đìêu không ăn nhập gì, Hà không trả lời ngay, mà nàng hỏi lại;
– Hỏi ý thích của em chi vậy anh?
– Thì hỏi cho vui vậy đó!
Sự thực thì muốn thăm dò người đẹp theo như một bài đọc trong sách “Đàn bà bạo dâm thường thích xem những trò chơi mạnh bạo của đàn ông”

Chuyện đời thật tréo cẳng ngỗng, người này hiểu nhầm ý người kia. Hai bên hiểu trật ý nhau. Hà thì cho rằng Trần Lượm bị chứng phong tình thượng nên hung hăng đỏ mặt tía tai. Trần Lượm thì thăm dò em như một phụ nữ có chứng bạo dâm. Đôibên đều muốn tấn công nhau nhưng lúc nào cũng ở thế thủ. Sự lừng chừng đó được Trfần Lượm đột nhiên phá vỡ. Sau câu hỏi không được Hà trả lời, mà em lại cười cười có vẻ trêu chọc, Trần Lượm bất thần ôm ngang eo ếch em, nhấc bổng em lên, bồng em lại ghế. Cái thân thể không dược to lớn mấy của Trần Lượm, lúc đó, không biết được ai nhập vào mà chàng ta tự nhiên mạnh dễ sợ. Sự lì lợm này cũng làm cho Hà hơi khớp, thay vì vùng vẫy nàng cứ để yên xem Trần Lượm muốn dở trò gì đây. Đặt Hà nằm xuống love seat xong, Trần Lượm dúi đầu vào ngực người đẹp. Chàng ta quậy quậy cái đâu vào đó, khiến mấy nút áo ngực của Hà sút ra. Hà thì nhột bởi mớ tóc cứng của Trần Lượm. Còn chàng thì nhắm mắt hít thở hùnghục nhưcon trâu khát nước. Hà đùng tay đẩy mạnh đầu Trần Lượm lên, nhưng cái cần cổ Trần Lượm lúc đó như một chiếc lò xo, bi đẩy ra cứ bật vào, Hà nhột quá bật cười sặc sụa. Trần Lượin lấy tay che miệng em lại. Em cắn ngón tay Trần Lượm đau điếng. Thay vì rút tay về, Trần Lượm cứ để yên đó, xoa qua xoa lại trên môi em.

Nhìn cảnh này mới thấy ông bà mình ngày xưa nói đúng thiệt: “Đá lăn hoài thì rêu không đóng được”. Thlệt tinh nếu Hà quyết chí chống đối, nàng chỉ cần cựa quậy là sút ra khỏi cái cảnh cò mổ ngao của Trần Lượm, Đằng này nàng lại nằm yên muốn thử coi ông phụ tá luật sư muốn trổ nghề gì. Tâm lý đàn bà biến đổi thật là bất thường. Lúc nãy, Hà không muốn Trần Lượm ve vãn sờ mó, nàng bỏ chạy vào trong. Đến khi Trần Lượm tấn công mạnh, nàng lại để yên dò dẫm. Chỉ tội cho Trần Lượm, cứ tưởng em chịu đèn nên thái mái lung tung ảnh chàng này cung thuộc típ đàn òng lạ kỳ. Thay vì dùng tay gợi tình, anh ta lại dùng đầu nhủi tới nhủi lui trên ngực người đẹp giống như con dế nhủi, ủi gò mối. Hà nhột quá bật cười, anh ta lại lấy tay che miệng nàng, đến khi Hà cắn, anh ta lại cứ để yên đó hít hà ra điều khoái tỉ.

Đầu óc Hà lúc này cũng còn đoan chắc rằng Trần Lượm là gã đàn ông mầc bệnh phong tình thượng, nhưng nàng lại muốn xem Trần Lượm dớ trò gì. Rõ ràng là Hà đã mất hứng thú hưởng thụ, nàng chỉ muốn tìm hiểu phản ứng của địch thủ. Chính vì vậy Hà trở thàrlh như khúc gỗ cho ông thợ mộc Trần Lượm muốn đục đẻo sao cũng được. Thấy Hà không còn chống đối mạnh, mà cũng không lên tỉếng cự nự, Trần Lượm dùng đầu thám hiểm sâu hơn, chàng ta kéo dài từ trên xuống dưới kiểu mấy ông cleaner chùi sàn nhà, khi tơi bụng Hà, bỗng dưng nàng cười hăng hắc, Trần Lượm giật mình, dừng lại ngơ ngác. Chàng ta không hiểu nổi ý nghĩa của tiếng cười ma quái đó. Làm sao mà Trần Lượm hiểu nổi khi đột nhiên Hà nhớ tới câu chuyện đời xưa, có một bà già dạy người con gái, nếu muốn không bị hư hỏng, thì đi đâu cũng đem theo trong ngừơi một trứng hột gà, dùng đó để giữa hai đầu gối kẹp lại, làm sao cho trứng gà đừng rớt, đừng bể, thì mấy thằng cha đàn ông không làm gì được cả.

Ở đây trong hoàn cảnh bi tấn công như vầy, nếu quả tình, không muốn để cho Trần Lượm dở trò, Hà cũng không cần phải có một trứng gà để khép vế, nàng chỉ cần vủng dậy, đạp cho ông phụ tá một phát ngay nhược điểm, Trần Lượm cũng tiêu tùng rồi.

Để Cho Trần Lượm nhủi tới khu “tam giác tử thần”, Hà dùng tay nắm tóc ông phụ tá dở lên, tưởng nhưvậy chàng ta đau đớn thả đầu ra. Không ngờ Trần Lượm đã say máu ngà, chàng ta cứ ghịt đầu xuống, báo hại một mớ tóc Trần Lượm sút ra nằm trong tay Hà. Máu trong người Trần Lượm lúc đó như được hâm nóng bởi lửa tình, chạy rần rần trong cơ thể. Kiểu nắm tóc giật của Hà càng làm cho Trần Lượm tin chắc rằng em này mắc chứng bạo dâm. Trân Lượm đưa tay nhéo má Hà, dùng hai đầu gối đè lên cánh tay nõn nà của người đẹp. Máu trong người Hà bị nghẹn ngay chỗ đó. Nàng có cảm giác tê tê khó chiu. Bây giờ nàng mới chịu thốt lên: “Vừa vừa thôi chớ ông!”

Tội cho Trần Lượm, lúc ấv đang chờ “nhập thiên thai”, tinh thần mờ mịt, tai mắt mỏi, chàng ta không nghe thấy gì cả, cứ “đường trường xa, ta tiến bước cho tới cùng”. Anh ta lục soạn lung tung, anh ta cào cấu tùm lum trên cơ thể Hà. Bây giờ thì Hà không thể để yên được nữa. Nàng bắt đầu cựa quậy, không phải bởi thích thú mà bởi sự phản kháng tự nhiên của một người nữ không thỏa hiệp được với cảm ứng của một người nam. Hà đưa bàn tay móng nhọn bấu mạnh vô hóc xương vai của Trần Lượm, hy vọng ngón võ tự vệ này làm cho ngài phụ tá bớt hung hăng. Bài võ này có kết quả thiệt, đang hăng say mở ngòi nổ, Trần Lượm la lên một tiếng “ái” rồi tiếp tục leo trèo. Hà vẫn ở thế chủ động, bởi vì nàng không bị cơn mê tình dục làm điên đảo. Đàn bà khi đã khinh bỉ đối tượng rồi thì họ bình tĩnh lạ thường. Hai mắt nàng mờ lớn nhất lên trần nhà như một cõi vô vi, trong khi đó mấy ngón tay bấu mạnh vào vai Trần Lượm đến rướm máu. Ngài phụ tá luật sư, đúng là mẫu ngươi chịu đấm ăn xôi. Anh ta bậm môi chịu đau, len lỏi sâu vào khu “tam giác tử thần”.

Người ngoài nếu nhìn được cánh này thì thật là buồn cười. Một người thì muốn ăn thiệt, người kia lại muốn ăn chơi. Kẻ ăn thiệt thì cố tìm thực phẩm để đớp. Người ăn chơi thì mồm nhai nhóp nhép mà không có lấy một thứ gì trong miệng. Người đàn bà như Hà thiệt là quá quắt, giống chén nước mát cử sống sánh để trước miệng người đang khát, mà lại không cho uống. Trần Lượm cố gắng vận dụng khả năng bơi lội đủ kiểu cũng không cách nào đạt đươc kết quả như ý muốn. Hà nghiêng nghiêng ngửa ngửa, khiến Trần Lượm phải bám theo hoài. Phí sức quá nhìêu, ngài phụ tá luật sư đâm khờ khờ. Lúc đó Hà vừa cắt đứt “dây chuông”, nàng xô mạnh Trần Lượm ra nhanh nhẹn đưng dậy, đi vào buồng trong khóa cửa lại cái rầm. Thái độ quyết liệt đó làm cho Trần Lượm bừng tỉnh. Chất “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn” thấm vào Tràn Lươm cũng khá lâu, trở nên hiệu lực nữa.

Mấy năm trời, trong cuộc đời ăn chời, lơn gái, trận chiến này đã làm cho Trần Lượm thua bại một cách thậm tệ. Ngài phụ tá luật sư không còn hy vọng gì gỡ gạc nên tức mình đấm tay vào đầu mấy phát, xốc lại quần áo cho tươm tất, không cần nói một lời từ biệt, Trần Lượm đi ra khỏi phòng, quên cả khóa cửa, ra về. Bên ngoài trời đã xuống khuya, hơi đêm lạnh thấm vào mặt vào tai, Trần Lượm bất gìác rùng mình. Mở máy heat tối đa, Trần Lượm lái xe với tấm lòng còn tiếc nuối cuộc chơi không được thỏa mãn, anh phổng đại quên cả luật lệ giao thông. Tới ngã tư đã lên đèn đỏ Trần Lượm đạp thắng vội vã, nhưng không còn kịp nữa, xe đã vượt qua lằn sơn trắng dành cho người đi bộ. Anh ta lại đạp ga vượt qua luôn. Xui cho Trần Lượm, một chiếc xe cảnh sát đậu canh mánh gần đó, có dịp xài “ticket”, cái xui này rượt cái xui kia làm Trần Lượm điên đầu. Anh ta lẩm bẩm; “Bộ con này thuộc loại “đất không cỏ” nên xui quá, chỉ mới rờ mó không thôi mà đã vậy?”

Vùng thủ đô ty nạn này coi rộng vậy chớ không có chuyện gì bê bối mà dấu kín hoài được. Chuyện ngài luật sư Trần Lượm làm ăn trật vuột với em Hà vậy mà thấu đến tai Ngọc. Thời mà Ngọc chưa cặp với Trần Lượm, anh chàng này muốn ăn chơi ra làm sao cũng được. Nay ai cũng biết ràng, Ngọc là bồ ruột của Trần Lượm, chính vì vậy mà Trần Lượm có điêu gì bê bối, Ngọc có cảm tưởng mình cũng bị ảnh hưởng, nhất là về mặt gái ghiếc. Mấy ngày lìên Ngọc không thèm nói với Trần Lượm một tiếng nào, Ngọc câm lặng tỏ thái độ, nàng lờ mờ trong đối xử như một bản án treo dành cho Ngài phụ tá. Lúc đầu Trần Lượm tưởng em giận hờn chuyện gì, chàng ta o bế em, bằng cách mua cái này cái nọ nạp cho em, nhưng thấy cũng không lay chuyển được mức điều tra. Sau cùng, được một số bạn bè cho biết, em Ngọc tức giận Trần Lượm vì chuyện đi đêm với Hà bi xì ra.

Trần Lượm tức ơi là tức. Cái chuyện phòng the trật vuột đó, chỉcó hai người biết, sao lại văng ra ngoài. Con quỷ Hà này ghê quá, đã không cho người ta ăn, mà lại đi bắn tiếng xấu, thảo nào Ngọc giận là phải.”

Là người sành tâm lý đàn bà, chìêu thứ bảy Trần Lượm đóng cửa văn phòng sớm. Về nhà trước Ngọc, chàng ta mua một thang thuốc xông, nấu sôi, sắc lại, tỏa cả phòng, xong nằm rên rỉ ra chìêu đau đớn. Ngọc về tới cửa đã nghe mùi thuốc bắc xông lên nồng nặc, vào phòng, lại thấy Trần Lượm nàm trùm mền thảm não, nàng nói ngay một câu:
– Chơi bời cho đã rồi đau ốm, sao không tới đó mà bảo họ.
– Thôi mà em, Trần Lượm ngắt lời.
Ngọc xụ mặt hầm hầm, ngồi xuống ghế không thèm trả lời. Trần Lượm thấy thời cơ đã tới, bèn khai báo một hơi?
– Ới cái thứ đó mà ra gì, bữa đó nhậu say quá, nhờ nó lái xe chở về, không ngờ nó âm mưu, dấu mất chìa khóa, nên kẹt lại đó cả đêm.
Ngọc dẫy nẩy lên:
” Tôi có nói gì đâu mà “ông” phải biện luận, tôi chán “ông” nhìêu chuyện lắm, không phải chỉ chuyện gái ghiếc không đâu.

VN88

Viết một bình luận