Buổi ăn diễn ra thât tưng bừng, chủ quán đãi Thủy bằng một bữa ăn miễn phí, đổi bù lại ông ta được Thủy tường trình một số tin tức người thân quen còn kẹt lại ở Việt Nam.
Trần Lượm thì trong lòng lúc nào cũng nôn nóng, chỉ mong cho buổi ăn chấm dút để chàng ta còn đưa Thủy đi shopping sắm cho người đẹp một mớ đô. Thủy cũng mang tâm trạng giống vậy. Đối với Thủy, ăn uống Iúc này không còn là cần thiết nữa. Nàng chỉ muốn có quần áo và đồ trang sức để khi đi ra đường còn ngẩng mặt với dân Cali.
Tối đó hai chị em Ngọc ngủ chung một phòng, còn Trần Lượm bị đẩy qua phòng hai đứa con Ngọc, chiếc Phòng bỏ trống lâu ngày tử khi hai đứa nhỏ được Ngọc gởi ở nhà một chị vú nuôi, lâu lâu đựa về chơi một lần, Trần Lượm thiệt là nhột nbạt với cái cảnh phòng không gối chiếc như vậy. Anh ta ngứa ngáy tay chân, muốn viện lý do để đi dancing cho đỡ nhớ, nhưng biết tính hay ghen của Ngọc, anh ta êp lòng nằm lại. Để dỗ giấc ngủ cho dễ, Trần Lượm khuân bộ máy VCR và Tivi ngoài phòng khách vào, cũng may cho Trần Lượm, chàng ta vớ được một cuốn phim “X” nàm lăn lóc nơi hóc kẹt bàn. Máy bật lên, Trần Lượm tê lê mê hàm thụ với cảnh trong phim. Một em Nhật Bản tóc dài giống y chang Thủy, đang trổ nghề “phóng phi tiêu và “lộtvỏ chuối” anh kép già. Tiếng thở hỏn hễn trên màn ảnh l’ìm cho lòng dạ Trần Lượm nóng rang lên. Anh ta tưởng tượng, nếu em Nhật là Thủy còn lrần là chú kép già thì còn gì hạnh phúc bằng.
Trần Lượm táy máy một mình trên cơ thể theo thói quen eủa ngài phụ tá những lúc thiếu vắng đàn bà đầu óc Trần Lượm lợn cợn chen lẫn tính hiếu sắc. Chàng ta cứ tưởng tượng mai này, phải khéo léo bằng mọi cách để “nhập nội” Thủy: “Tội gì của ngon mà không hưởng. Chỉ ngán có con mẹ Ngọc nó biết tính minh nên nó canh em dử lắm!” Trần Lượm bỗng phì cười khi nhớ tới lời một người bạn tên Nhân thường chửi mấy thằng bạn có em vợ mà không biết xài:
“Thằng ngu nào gả em vợ cho ngươi khác thì trời phạt mạt ba năm.”
Sáng hôm sau, Trần Lượm đến văn phòng làm việc với dáng điệu uể oải, ngài phụ tá iuật sư đêm qua đã mất ngủ vì hình ảnh của Thủy chờn vờn lẩn khuất đâu đó Phần sử dụng trí tưởng tượng nhìêu quá, Trần Lượm suy glảm đi sự tinh anh:
– Nhìn đồng hồ tay thấy cũng gần trưa, Trần Lượm đoán chừng giờ này Ngọc đã đưa Thủy ra tiệm “Người phụ nữ mới qua này còn ngon quá, mình phải tìm cácl”
ra tay trước, kẻo bị người khác cuỗm mất”.
Ở Mỹ, đàn bà con gái cũng không thiếu gì, đủ hạng: dân chịu chơi cũng có, dân lương thiện chân chất làm ăn cũng có. Trong cái đời làm phụ tá luật sư, Trần Lượm đã va chạm hầu hết mọi giai cấp tỵ nạn, chàng ta kinh quavới nhìêu hạng đàn bà từhàng ca sĩ chuyên nghiệp tới em mới vào nghề. Từ bà chủ tiệm nail đến nường Me Mỹ. Nói chung, Trần Lượm thuộc loại thích “tả pín lừ’. Khi thì rề rề theo chiến thụật du kích, lúc lại đánh nhanh rút mạnh. Cũng vì ham chơi như vậy nên Trần Lượm làm ra bao nhiêu tìên đổ vào lỗ trũng hết ráo. Đối với mối tình của Ngọc tương đối Trần Lượm cũng câp bên khá lâu, bởi lúc sau này ngài phụ tá luật sư làm ăn hơi yếu, nhìêu văn phòng cùng “dịch vụ, đụng xe mở ra cạnh tranh do đó cuộc làm ăn đã trở nên gay go hơn, văn phòng nào có vốn lớn, chơi xộp sẽ chiếm được nhìêu khứa. Cũng chính vì hoàn cảnh như vậy, Trần Lượm phảí ráng đeo đuổi Ngọc, hy vọng có chỗ “nương thân” rẻ tìên, mà đôi khi em mê rồi, gớ gạc lại em chút đỉnh. Với tính toán nhưvậy, Trần Lượm hy vọng vào thầy Vũ Công cho loại bùa “ăn chắc mặc bền”. Khống may cho Trần Lượm là xử dụng “vũ khí” không quen nên đã trật vuột, cũng hên, lần vừa rồi nhờ lanh trí, Trần Lượm sử dụng ẩu cái giấy gói thuốc, vậy mà thấy em cũng đã hồn phi phách tán.
Đang nghĩ ngợi vu vơ, cô thư ký bước vào, báo cho Trần Lượm có khứa tới, khứa là một người đàn bà được sự môi giới của Sáu Kèn, một tay chơi hết thời đang tâm vào tình trạng nghiện ngập. Để người đàn bà ngồi đó. Sáu Kèn khều Trần Lượm ra ngoài:
– Này anh Trần, mối này những ba người, anh tính cho thàng em ngọt cẩi coi.
Xong câu Sáu Kèn ngáp một cái, bàn tay gầy như que củi, Sáu Kèn đưa lên che miệng, cái móng tay dài hắn cào cào vào mũi. Trông bản mặt thiệt là hãm tài.
Trần Lượm vỗ vỗ tay vào túi:
– Cái đó thì sền rồi, nhưng bạn phải chờ mình nghiên cứu hồ sơ cái đã. Chuyện gì mà gấp dữ vậy.
– Không gấp sao được anh, xong mối này còn mối khác nữa chớ.
Câu trả lời thúc bách này khiến Trần Lượm phân vân. Anh ta đê nghịSáu Kèn ngồi chơi để vào “bắt mạch” bệnh nhân.
Lấy “ráp bo”và tình hình tai nạn xong, Trần Lượm thấy vụ này ăn rất khỏe. Nhưng ngặt nỗi tiền bạc không có sẵn, mà Sáu Kèn thì đòi ngặt quá. Trần Lượm gọi điện thoại đến Ngọc: “Này em, cho anh mượn ít tìên chung trước cho khách.” Phía bên kia đầu giây Ngọc đùa “Tìên để làm ăn hay chơi bời vậy anh,” ‘Trần Lượm không trả lời, anh ta thúc hối: “Em mang gấp lại vãn phòng cho anh nghen.” Trần Lượm muốn Ngọc chứng kiến và tin vào công chuyện làm ăn của mình nên đành phải mời Ngọc như vậy.
Chừng như sốt ruột, Sáu Kèn đi tới lui ìâm thầm: “Cái thằng cha này cà chớn quá, mối đưa tới ngon thấy mẹ mà vẫn chưa chịu chi, kỳ sau đưa tới nơi khác cho rồi.” Tuy lám thầm nhưng Sáu Kèn cũng muốn cho ngài phụ tá nghe được để hù chơi.
Trần Lượm xuống tận tầng đất đón Ngọc lên. Vừa đi hắn vừa tỉ tê: “Vụ này chắc kiếm ít nhất mười xấp. Anh đang kẹt gần chục vụ, chừng tháo khoán rồi khỏe lắm. Ngọc xụ mặt xuống than:
– Em còn phải lo cho con Thủy, nó mới qua, chưa biết phải sắp xếp cho nó ra làm sao, anh tìm cách cho nó ra vãn phòng phụ anh được hôn Ià tay lich lãm về tâm lý. Biết Ngọc thăm dò tính “dê” của mình, Trần Lượm làm bộ thối thoát:
– Đâu được em, Thủy nó mới qua, phải cho nó học Anh văn, học nghề, học nghiệp. Sau đó mới tính được, vội quá mà làm gì.
Ngọc cười mỉm chi nàng gật đầu:
– Ờ thì anh tính sao cho gọn, nó em của em cũng như em của anh, cáí quan trọng là đừng để nó bi sa lầy thì thôi.
Ngọc chắc lưỡi nói tiếp:
– Cái xử sở này quái lắm, không khéo sẽ bị người ta xài chùa xài miếu rồi chả đi tới đâu.
Buổi sáng thu xếp xong công vlệc, Ngọc đưa Thủy Dơi dạo một vòng khu Bolsa. Đây là vùng thương mại Việt Nam mà bất cứ người nào mớl đến Mỹ đều mong muốn được viếrlg thăm. ở cửa hàng nào Thủy cũng đứng lại ngắm xem, đối với nàng cái gì cũng rực rỡ lạ mắt quá, không thiếu bất cứ một món hàng nào mà người Việt Nam vui chơi hoặc cầtl thiết mà không có Thtỉy chép miệng: “Còn hơn là ở Việt Nam nữa?” Hai chị em đưa nhau vào một quán phở, trong khi ngồi chờ đợi ăn, Ngọc huấn dạy em:
– Ở xứ Mỹ này thấy vậy mà kbông phải vậy, em cần phải được va chạm nhìêu mới hiểu được cái bề trong của hoàn cảnh.
Bàn bên cạnh có hai “trự” Đực rựa sồn sồn, thấy chị em Ngọc ngồi một mình, họ xầm xì với nhau điều gì đó rồi cười rúc rích. Ngọc quay sang nói với em:
– Đàn bà bên này có giá lắm, nhưng mình phải khôn mới giữ được cái giá đó.
Thủy vừa vuốt tóc, đáp:
– Hồi bên đảo em đă nghe nhiều người nói về chuyện này, lúc đó em có chơi cái vụ “tìm bạn bốn phương” cho đỡ buồn. Em đọc trên tờ báo VNTP thấy người ta tìm vợ, tìm người yêu quá chừng. Bây giờ chị nhắc em mới nhớ tới.