VN88 VN88

Hãy cho em lên đỉnh đêm nay đi anh 2 – Truyện 18+

Sau cái buổi bị thằng Kasatri “lột vỏ” phủ phàng bà già Hoa từ tỉnh lên nghe được, đáng lẽ bà phải buồn cho Hoa, hận cho Hoa, đằng này bà có vẻ rất hài lòng khi nghe thằng Kasatri lên lon cho Hoa theo kiểu đặc cách tại mặt trận, từ một phóng viên chiến trường dân sự trở thành đại uý danh dự. Từ một con ở đợ thành con vợ thứ tư của tên Chà giàu có, hành nghề cho vay nặng lãi có tên tuổi ở Saigon, thủ đô Việt Nam Cộng hoà. Hoa không biết mấy con vợ trước của Kasatri khi khởi đầu sự nghiệp làm bà chủ có phải qua đoạn trường kiểu nàng không. Sở dĩ Hoa nghĩ đến điều này theo đầu óc quê mùa của Hoa là để an ủi lấy mình. Nếu ai mà muốn lên lon bất tử, đều phải vượt qua gian nan đau đớn ấy thì nàng đỡ ray rứt một phần nào.

Bù lại những tan tác đầu đời ấy, Hoa rất được Kasatri cưng nuông chiều chuộng. Nàng là một thứ rơm thật mỏng thật khô đã khiến chiếc hộp quẹt anh Bảy Chà gặp là muốn bật lửa cháy phừng phực. Kasatri mê mệt trong tình non sữa của Hoa. Ngày đêm hắn ta mê mẩn miệt mài bên người đẹp. Sắc diện thần khí của Hoa sút hẳn. Hoa xanh xao vàng vọt, hình ảnh của một cành hoa tươi bị bón phân hoá chất nhiều quá nên thay vì hồng thắm trở thành èo uột tả tơi. Trong thời gian đắm say ấy, lợi tức của thằng Kasatri cũng sụt giảm hẳn, bởi hắn không còn nhiều thời giờ để đi tâu tiền góp của khách nợ. Điều này động tới lòng “trắc ẩn của bà vợ Kasatri. “Chơi gì thì chơi, chuyện tiền bạc phải ngon lành.” Khi biết được Hoa là đầu mối giây thua thiệt cho nguồn lợi tức của Kasatri, cũng là nguồn lợi tức của bà, người vợ cả Kasatri tìm cách kéo con thòi lòi ra khỏi bập dừa. Bà lén lút thê băng đánh nghen trong đám con mẹ Chín Nhão Nhẹt triệt hạ Hoa. Chỉ có cách này mới hy vọng Kasatri sáng mắt ra mà siêng năng trở lại làm ăn cho vay nặng lãi, đòi tiền đúng cữ. Bà cũng biết trong đám khách hàng mới sau này của Kastri có qúa đông bà con thân quyến của Hoa, từ tỉnh rủ rê lên Saigon vay tiền góp khỏi phải trả. Ngày xưa, một người làm quan cả họ được nhờ. Bây giờ một người làm bé cả họ được bạc. Mặc dù đau đớn cho thân phận “đỏ hói ngon cơm” mà bị rớt xuống khu vườn còi cọc nhám nhúa, Hoa cũng an ủi phần nào trong công tác “tài vận” làm cho bà con nể nang vì có đứa cháu đứa con làm bé thằng nhà giàu cho vay tiền góp khỏi cần đòi.

Dù tốn bao nhiêu tiền, bà vợ cả Kasatri cũng nhứt quyết ăn thua đủ với Hoa. Chẳng thà mất một lần còn hơn để “con đĩ cái” đó bòn rút hoài tiền của nhà chồng, mà bà người vợ lớn chính thức. Bà tức mình cho Kasatri hết sức, xưa nay keo kiệt bần tiện bao nhiêu nay gặp Hoa ông ta như lột xác, dễ dãi và phung phí quá mức.

Bà chỉ thị Chín Nhão Nhẹt phải lấy thẹo Hoa và đe doạ bắt buộc phải buông tha con dê nột Kasatri. Cuộc đời ngẫm nghĩ cũng buồn cười thiệt. Lúc đầu Kasatri giương bẫy chụp nai tơ, nay chính ông ta chun vo bẫy luôn để mỡ với con mồi, trong lúc đó có người khác muốn bắt con mồi phải xa cái bẫy. Nhưng phải ra đi trong trầy trụa đâu xót.

Hoa bị băng Chính Nhão Nhẹt đánh cho một trận đòn nên thân, còn rạch cả mặt, cắt cả tóc và đưa ra một “nghị quyết” có tính cách bắt buộc: phải tìm cách làm như trốn đi khỏi nhà Kasatri, phải lánh mặt làm sao cho Kasatri không tìm ra được. Hai mươi mốt tuổi đời, sau một trận bí hiếp dâm ác liệt với ba năm làm bé xót xa, Hoa những tưởng mình bị hình phạt như thế là hết rồi. Ngờ đâu lại phải nếm thêm mùi đánh ghen tống cổ của bà vợ cả dữ như chằng ăn trăn quấn của Kasatri.

Hoa không dám về quê như lời hứa với băng Chín Nhão Nhẹt. Cô ta tìm đến ở trọ nhà Huệ, một gái bán bar mà cũng là thân chủ vay tiền góp của Kasatri. Khu bố Bàn Cờ từ đó là quê hương nghèo khổ của cô gái nhiều bất hạnh vừa bước vào ngưỡng cửa đời đã gặp toàn gai góc đinh cùng miểng chai.

Trong thời gian đầu, để được nuôi ăn nuôi ở, Hoa có nhiệm vụ giữ nhà coi chừng con cho Huệt đi làm ăn. Đoạn đường kế tiếp của Hoa nói cho cùng cũng là một kiểu ở đợ, nhưng thoải mái hơn. Dù sao cũng là đàn bà với nhau, họ dễ dàng cảm thông hoàn cảnh của nhau hơn. Với lại có lao động, nhưng nhẹ nhàng tự do hơn. Hoa là một thứ bà chủ khi Huệ vắng nhà, và cũng đỡ khổ cho thân xác hơn khi ở với Kasatri không bao giờ ngủ được yên giấc. Hoa như chiếc ghe bị đợt sóng của tên Chà vỗ vào mạn thuyền bập bềnh thường trực. Muốn yên nhưng cứ phải lắc lư, tức mình nhất là phải lắc lư tật chỗ. Còn cái khổ nào hơn chiếc ghe bị cột mà sóng cứ vỗ qua vỗ lại hoài, không tiến không lùi, chao đi đảo lại rồi đâu cũng vào đấy. Thời gian ở nhà Huệ, Hoa có cảm tưởng như một người lính đào ngũ, thoát khỏi vòng kỷ luật. Mặc dù không có lương nhưng không phải răm rắp tuân theo lệnh xếp, hành quân ở những lúc mà mình không thích, ở những nơi mà mình coi là ghê gớm, ác liệt. Đây cũng là lúc thuận lợi cho Hoa vun trồng, vén tỉa lại nhan sắc đã có phẩn tả tơi lủng củng khi sống với “quái kiệt” Kasatri. Thằng chồng già khốn nạn ,hăng tiết vịt, lúc nào cũng coi Hoa như một cục bột linh động, hắn muốn nhồi nắn kiểu nào cũng được. Lắm khi hắn trổ nghề rắn mắt của hắn ra, mang bột nhồi khô, nhồi ráng, tan tành xí quách không chịu nhỏ một giọt nước tiếc thương nào. Hoặc là, cũng có thể bản chất của Kasatri dã9 uể oải mệt mỏi vì phí sức quá nhiều nên khô cằn nứt nẻ, đến nỗi mồ hôi cũng không còn ra nữa để tươm ra.

Hoa đưa tay vỗ vào trán kêu một tiếng chát, bay muỗi bị động bay tản xa. Nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ khuya, Huệ vẫn chưa thấy về. Ở nhà Huệ đã hơn tháng, Hoa vẫn thắc mắc thường trực là không biết người bạn gái mình đi “làm ăn” bằng cái nghề gì mà giờ giấc lung củng lôi thôi quá, khi thì đi sớm về muộn, lúc thì ngược lại. Có khi quá đêm cũng không thấy về. Tấm lòng thật thà của Hoa nghĩ rất đơn giản về nghề bán Bar của Huệ, cũng giống như một cô đi bán hàng xén, tới đó làm lụng một cách bình thường giống một thư ký hãng buôn. Đằng này Huệ phấn son quá mức, móng tay móng chân lúc nào cũng sơn phết màu mè đủ kiểu. Nhất là nước hoa, Huệ xử dụng một cách quá đáng. Người hàng xóm của Huệ hình như không mấy thiện cảm với gia đình này. Tò mò cũng chỉ để trong lòng, chưa bao giờ Hoa có dịp hỏi Huệ. Mà để trong lòng, chưa bao giờ Hoa có dịp hỏi Huệ. Mà hỏi để làm gì? Thân phận Hoa bây giờ kể như đã tạm yên. Nhà ở, ăn uống không phải tốn tiền, chỉ phại giặt giũ, nấu nướng và chăm sóc hai đứa con cho Huệ. Như vậy, đối với Hoa cũng là một trao đổi nhẹ nhàng lắm rồi.

Đang phơi mớ quần áo cho mấy đứa nhỏ, thấy Huệ lững thững từ đầu ngõ rảo vô, Hoa dừng tay lom mắt nhìn. Mặt mày Huệ trắng bạch không còn chút phấn son, tướng đi thiểu não, cơ hồ như đêm vừa qua không được ngủ. Ngang qua Hoa, không thấy Huệ cười như mọi bữa. Hoa bỏ mớ quần áo phơi dở dang theo Huệ vào nàh. “Chắc có chuyện gì rồi”, Hoa nhủ thầm.

Chờ Huệ thay quần áo, Hoa bước vào buồng gợi chuyện:
– Coi bộ chị bệnh sao mà uể oải qúa vậy?
Huệ im lặëng gật đầu.

Cái kiểu trả lời ỡm ờ lười biếng đó càng làm cho Hoa khó chịu thêm. Nàng đi xuống phía bếp đun nước với ý định sẽ pha cho Huệ một ly sữa.

Huệ nghe tiếng nước reo, từ nhà trên nói vọng xuống:
– Mình không cần nước sôi đâu Hoa, có dầu cù là cho mình xin một chút.
Vừa đưa hủ dầu cho Huệ, Hoa hỏi nhỏ:
– Sao, “làm ăn” gì mà vất vả như vậy? Làm ngày làm đêm đến nỗi phờ phạc cả người hở chị?
Huệ nói giọng yếu:
– Nghề nào cũng vậy Hoa à. Có cái đau thương của nó, có cái bất trắc của nó. Đồng tiền nào muốn kiếm được cũng đều đắng cay cả.

Từ ngày về sống với Huệ, chưa bao giờ Hoa nghe Huệ có lối nói thống thiết như thế. Hoa ngạc nhiên và bạo dạn hơn:
– Vậy chứ chị đang “làm ăn” cái nghề gì đó?
Huệ kéo chiếc ghế dã9 cũ sần sượng cả mặt, ngồi xuống, chống tay lên cằm theo cái kiểu giảng giải nói:
– Thú thật với tem, chị làm nghề hầu rượu cho mấy thằng Mỹ. Nó uống rượu, còn mình uống trả lấy tiền.
Đối với Hoa, cái kiểu giải thích này ngắn gọn quá, nàng không hiểu ất gíap gì.
– Chị nói cho rành, chứ cụt ngủn như vậy làm sao Hoa biết được?
– Không biết thì tốt hơn, chứ biết thì khổ thêm thôi.

Tưởng nói vậy cho Hoa hài lòng và bỏ qua câu chuyện, đằng này cái kiểu map mờ ỡm ờ như vậy càng gợi cho Hoa thêm tò mò.
– Cái nghề gì mà kỳ cục vậy, đáng lẽ biết nhiều thì tốt chớ sao chị lại muốn dấu?
– Em mới vào đời, mặc dù tiết trinh bị lường gait đau đớn nhưng cũng chưa đến nỗi bầm dập, còn cái nghề của chị làm…
Huệ dằn mạnh giọng:
– Như làm dâu trăm họ, ê chề không hơn gì một gái làng chơi.
Ngưng một chút, Huệ nuốt một cách khó khăn mối xúc động đang muốn trào ra, rồi tiếp:
– Em biết hôn, người ta hầu rượu khách Việt Nam, mặc dù tiền bạc ít hơn nhưng vẫn còn được gọi là chiêu đãi viên. Còn cái nghề của chị hầu rượu cho bọn Mỹ, đồng tiền kiếm vô dễ hơn nhưng bị khinh khi rẻ rúng nặng hơn. Nhiều khi gặp thằng Mỹ đen tanh tưởi hôi hám cũng phải cố nựng nịu đưa cay cho nó sờ soạng hôn hít, lắm khi phát rùng mình vậy mà nó đâu có biết, nó cứ tưởng mình khoái tỉ, nó tấn công kỹ hơn…

VN88

Viết một bình luận