Hoa há hốc miệng, lạ lùng tột độ. Nàng nhìn Huệ chớp chớp mắt. Những tưởng đời mình gặp thằng cha Chà Kasatri là bất hạnh rồi, đằng này khi nghe Huệ diễn tả về mấy anh Mỹ đen, Hoa phát ớn óc. Không ngờ trên cõi đời này lại có thứ đàn ông quái dị như vậy. Cái điều lạ lùng hơn nữa là lại có bọn phụ nữ như Huệ cho vuốt ve trìu mến. Đồng tiền quả là một thứ thuốc tẩy ác liệt. Có nó rồi đen cũng thành trắng, hôi hám nhám nhúa cũng thành thơm tho dịu dàng. Thảo nào mỗi lần đi làm, Huệ bôi thật nhiều dầu thơm vào đầu, vào cổ, vào nách, vào tay. Dưới trí óc non nớt ngây ngô của Hoa, có lẽ Huệ dùng đó để đánh bait cái mùi khó ngưởi của khách tìm vui.
Hoa thở dài, đi tìm một chiếc khăn cho Huệ lau mặt. Nàng thấy hình như Huệ đang tươm mồ hôi ở hai bên thái dương và đang đưa tay che mấy cái ngáp âu sầu buồn ngủ.
Hai chị em tâm tình qua lại mãi xế trưa, bây giờ Hoa mới hiểu được cặn kẽ nổi khổ tâm của Huệ trong công việc “làm ăn” của nàng. Tối hôm trước Huệ vừa bị bắt trên đường đi đến khách sạn với một anh Mỹ đen. Huệ bị kết tội mãi dâm trá hình, phải ngủ bót suốt một đêm mới được cho về sau khi than thở khóc lóc đủ điều với ông trưởng cuộc cảnh sát C.Q. Huệ bị giam chung buồng với mấy chị em ta, cảnh chen chúc hôi hám của phòng gian, những vết xâm nhập đau điếng của mấy con muỗi đói, đối với Huệ không đau đớn bằng bài học sỉ vả thậm tệ của mấy ông cảnh sát khi lấy cung nàng nào là tham tiền làm chuyện tồi bại, Việt Nam thiếu gì mà lại cặp với Mỹ đen? Huệ nghe mà nhức óc quá chừng. Nếu bình thường không phạm tội, Huệ sẽ hiên ngang đấu khẩu lại với mấy thằng cha này: Nghề mấy ông người ta cũng ghét thấy mẹ, chuyện đáng làm thì không làm, lâu lâu vớ được một người tay yếu chân mềm bán trôn nuôi miệng thì lên lớp đủ điều, còn chuyện lớn lao khác mấy ổng bỏ qua dễ dàng…
Nghe chuyện thống khổ của Huệ, Hoa cũng sốt ruột. Hoa đề nghị:
– Sao chị không đưa khách về nhà, có khoẻ hơn không?
Huệ giật nảy người lên khi nghe cái gợi ý táo bạo của Hoa. Huệ không hiểu được rằng, dù đã qua một lần chồng miễn cưỡng nhưng đầu óc của Hoa vốn dĩ đơn giản, Hoa chưa thấm hiểu mấy về những khúc mắc của cuộc đời.
– Đâu được Hoa!
– Sao mà hổng được?
Thấy Hoa quá khờ khạo, có phần ngu si giữa cõi đời ô trọc, nhiều chông gai này, Huệ ép lòng lắm mới phải trình bày cho con nhỏ nghe:
– Hoa đâu có biết, cái nơi ăn chốn ở của mình có trăm ngàn cặp mắt theo dõi thường xuyên, dư luận người đời ác lắm, em có biết không. Hoạ mà biết mình bán bar Mỹ, họ chửi xiên chửi xéo, chỉ có nước độn thổ thôi.
Mấy lời giải thích của Huệ dù chưa rõ rệt cho mấy nhưng Hoa cũng cảm được phần nào. Hoá ra bán Bar nó ghê gớm như vậy sao? Từ ngày ở dưới quê lên Saigon bị thằng Chà Kasatri “độp” rồi nhốt hoài trong nhà, Hoa đâu có biết gì về cái thủ đô hoa lệ Saigon? Thấy người ta ăn sung mặc sướng, xe cộ rềnh ràng nhưng lại có quá nhiều rắc rối, tự như cái trường hợp của Huệ. Quần là áo lụa, phấn son thơm phức, nhưng ruột thắt trăm chiều. Khi thì vui quá, lúc lại buồn quá. Làm cái nghề gì mà phải dấu diếm, đóng kịch với mọi người. Hoá ra miếng cơm ăn, cái nhà ở mà Hoa đang được hưởng đã được Huệ đánh đổi không phải chỉ bằng mồ hôi nước mắt, mà bằng cả sự xấu hổ ray rứt của Huệ.
Nghĩ đến đây Hoa mạnh dạn nói:
– Hay là chị hướng dẫn Hoa cùng vào “làm ăn” với chị?
Huệ chưng hửng, không ngờ cái biến chuyển tâm tính của con nhỏ này độ ngộ đến như vậy. Huệ yên lặng, hớp một miếng nước cho tâm hồn bình thản một chút, trước khi đi đến quyết định đưa Hoa vào nghề của nàng. Quả thật từ lâu rồi, xét qua hoàn cảnh Hoa, nhan sắc Hoa Huệ thấy cái nghề bán Bar đối với con bé này cũng rất ăn khách, chỉ tội cái nó ngu quá, nó còn nhìn cuộc đời bằng đôi mắt lương thiện quá, nó sẽ dễ bị bể lắm. Nhưng nay tự dưng nó hứng, nó có vẻ quyết liệt, điều này làm Huệ phải đặt lại vấn đề. Thường thường tâm tình người phụ nữ hay đồng hoá nhau, mình xụp ổ gà cũng muốn người khác xụp theo cho biết đắng cay. Mùi đời mình đã hưởng cũng muốn cho người khác hưởng luôn, có như vậy họ mới cảm thông đích thực hoàn cảnh của mình. Chần chờ một lát, Huệ trả lời Hoa:
– Cũng được, nếu em muốn. Nhưng có một điều chị muốn nói với Hoa, nghề này đã vào rồi thì khó ra lắm đó em…
Hoa không suy nghĩ, nói có vẻ hăng:
– Ăn thua gì, chị làm được thì em cũng làm được vậy…
– Đừng tưởng vậy Hoa, làm được là dĩ nhiên rồi. Nhưng có cái là em phải không, phải biết kéo dài cái nghiệp dĩ của mình trong sự hao tổn chập chạp, mình phải biết trao đổi món hàng của mình cho khách một cách xứng đáng. Người đời họ tồi tệ lắm. Mình phải mặc cả cái tiết hạnh của mình từng li từng tí, mình chỉ đầu hàng ở những lúc chẳng đặng dừng. Mình phải tạo ra cho mình một thế phòng thủ trước mọi tấn công gian ác của địch. Địch ở đây là dư luận. Kể cả khách hàng.
Nghe Huệ thuyết một hồi, toàn những câu có vẻ hung hãn, dao to búa lớn, Hoa đứng đực người ra. Nhưng bản năng tự vệ của một người nữ trước khi lăn vào đời gió bụi cũng choa Hoa thấu hiểu rằng, cái bước đường sắp tới của mình rất gian nan, rất gai góc. “Nhưng mà thây kệ”, Hoa nhủ thầm. “Người ta làm đượ, thì mình cũng làm được. Như vậy còn hơn sống nhờ ở đậu trên sự đau khổ của người ta…”
Cái buổi bán Bar đầu đời của Hoa thật cười ra nước mắt. Sau khi giới thiệu Hoa với cô Maria Hồng, chủ quán “Moonlight” , Huệ đưa Hoa đến ngồi ở một góc phòng, nơi có chiếc đèn mờ ảo chụp xuống, khuôn mặt Hoa nổi bật lên huyền huyền ảo ảo. Huệ cố ý chờ cho mấy thằng Mỹ quen đến, thằng nào Huệ biết nó chơi xộp, sẽ giới thiệu Hoa cho nó. Tiếng nhạc xập xình trong Bar đánh lên thường trực. Hoa chưa quen với âm thanh cuồng nộ này, thỉnh thoảng nàng đưa tay vịnh vào đầu để giữa thăng bằng trí não.
Huệ thì đang nhi nhô với mấy anh kép Mỹ, thỉnh thoảng đưa tay chỉ về phía Hoa. Có lẽ cô ta đang đánh bóng cô em gái bất đắc dĩ của mình. Một anh Mỹ trắng mặt còn non choẹt, nắm tay Huệ vặt vặt mấy cái, lôi nàng đi về hướng Hoa. Chừng như đã chọn lựa xong đối tượng, Huệ ngoắc Hoa đứng dậy đi đến quay rượu, nơi mà thằng John đang hí hửng lôi kéo Huệ. Với mớ chữ Anh ráp nối theo kiểu Việt Nam, Huệ giới thiệu tên hai người với nhau. Điểm chính mà Huệ cần nhấn mạnh là Hoa không biết một tiếng Mỹ nào. Cái lối cười cười nói của thằng John cho người ta thấy rằng đó không phải là điều cần thiết trong việc đãi rượu bà bắt bồ với Hoa. Dù đã học hàm thụ với Huệ bài vở cũng như phương cách tống tình lố lăng của khách, nhưng Hoa cũng không tránh khỏi nhột nhạt khó chịu khi Jonh mạnh bạo hôn hít, nắn nót vào đùi vào ngực nàng, phải chi nó là khách Việt Nam thì Hoa dễ chống đỡ hoặc gỡ tay nó ra, hay là xô nhẹ khuôn mặt bụ bẫm hôi mùi bơ của nó cứ muốn xáp xáp vào má nàng. Hoa chỉ biết nói nhè nhẹ: “Nô, nô.” Cái kiểu từ chối nhà quê của Hoa càng làm cho John hăng tiết thêm, hắn sờ soạng, ve vuốt cực kỳ hung hãn, tay Hoa vừa gait thì hắn khép lại, y như mấy cái gạt nước trên kiếng xe, phủi hết giọt này thì giọt khác lại tới tấp bám xuống. John thì cứ tưởng Hoa muốn đặt điều kiện nên hắn cứ xè bàn tay đếm hết ngón này sang ngón khác. Ý chừng hắn muốn cho Hoa ngồi với hắn sẽ được năm bảy ly trà Saigon (Saigon tea), chữ lóng của giới bán Bar được coi như đơn vị trả tiền cho gái khi ngồi hầu khách. Hoa thì tối tăm mặt mũi bởi cái mùi bơ sữa thiu trên da thịt của John, đang làm nặc nồng hơi thở nàng. Hoa đâu có ngờ, cái nghề bán Bar buổi đầu ngột ngạt như vậy. Những tưởng nó vuốt ve, nó vuốt, nó sờ tóc, bóp tay theo cái kiểu Việt Nam, hoặc quá lắm anh bảy Chà Sakatri cũng là cùng, chứ có đâu mà kỳ cục như vậy… Hoa muốn nói với nó từ từ cho Hoa thở, nhưng nàng không muốn làm sao phóng ra được lời, mà hồi ở nhà Huệ đâu có dạy Hoa loại vũ khí chống lại sự ngộp thở như vậy.
Huệ ngồi cách Hoa hai ghế, thấy John làm quá đáng, nàng sủa ra một tràng tiếng Anh bồi: “Don’t touch very much, she new work here, slow, slow…” (Đừng rờ rẫm nhiều quá, cô ta mới làm ở đây, chậm chậm lại). John hứng chí thêm, hắn ực một hơi ly rượu cạn vèo.
Lợi dụng lúc John lỏng tay bưng rượu, Hoa vùng ra khỏi hắn, chạy đến nơi Huệ , hổn hển than thở: “Chị nói nó muốn gì thì từ từ, làm em ngộp thở quá, chịu không nổi.”
Huệ đưa tay vỗ nhẹ vào vai Hoa: “Chị đã nói với Hoa, cái nghề này chán lắm, khách nó coi mình như con thú cái không bằng. Nó cho mình uống một ly nước cà, nó muốn vắt lại mình một bình sữa. Lần lần rồi em sẽ quen, em đừng coi mình là mình nữa, phải tưởng tượng mình như cục đá, khúc cây, nó muốn làm gì thì kệ nó. Em phải trơ trơ, càng chai lì càng có tiền. Đừng tỏ vẻ sợ nó hoặc xúc động gì cả. Nó rất khoái mình xúc động, nếu mình xúc động thiệt là coi như nó thắng, mà nó thắng thì mình sẽ thua. Kẻ thua sẽ bị hành hạ đủ điều không thương tiếc.”
Nghe Huệ giảng giải, Hoa gục gặc đầu, thiệt ra lúc đó hồn nàng đã bay bổng đâu mất rồi, có khi về một miền quê nào đó, có cây xanh cỏ dại với đồng lúa đơn sơ, với con trâu, con bò, con gà, con vịt.
Ôi! Dịu dàng biết bao nhiêu, thân thuộc đằm thắm biết bao nhiêu!
Rõ ràng bản chất mộc mạc quê mùa của Hoa sau một lần làm vợ bé miễn cưỡng cho thằng Chà Kasatri đã không cho nàng một chút kinh nghiệm nào về cuộc đời lứa đôi. Từ chỗ đó, sau hai tuần lễ hầu rượu ở quán Moonlight, Hoa đã nhẹ dạ nghe lời thằng John, mướn nhà riêng và ở với nó, theo kiểu vợ bao. Lúc Huệ biết ý định này của Hoa, Huệ có can gián, khuyên Hoa đừng nên quá vội vàng như vậy. “Tụi Mỹ nó coi mình như con điếm không hơn không kém, đừng tin gì vào nó cả, nó thấy Hoa khù khờ, nó bỏ tiền ra mua tháng mua năm mà thôi.” Với Hoa thì lại nghĩ khác, chẳng thà chịu đựng một thằng, có nơi ăn chốn ở đàng hoàng, còn hơn mỗi đêm phải hầu cả chục thằng khác nhau. Hơn nữa vốn liếng tiếng Mỹ của Hoa nghèo nàn quá, cứ đêm đêm ngồi nghe nó sủa, nói chuyện bằng tay hoài cũng mỏi mệt lắm.
Thằng John làm ở phi trường Tân Sơn Nhất, Hoa thuê một căn nhà khang trang ở ngã tư Bảy Hiền, ban ngày John đi làm; tối vềđó hú hí với Hoa. Đối với Hoa thì thằng John hơn hẳn anh Chà Kasatri về sắc vóc lẫn tiền bạc. Jonh còn trẻ, ăn tiêu bảnh bao, lâu lâu nó còn dẫn Hoa đi bát phố, mua sắm đồ đạc, còn anh Chà Kastri thì suốt ngày đêm nhốt Hoa ở nhà như một con mèo cái, thỉnh thoảng vợ lớn của Kasatri còn lên giọng ghen tuông, tới chửi bới Hoa nữa. Với Hoa, trở ngại giữa nàng và John là cái món ngôn ngữ bất đồng, nhưng mà thây kệ, riết rồi cũng quen, thực ra giữa Hoa và John chỉ có liên hệ thân xác và tiền bạc là quan trọng. Như vậy thì cần gì phải tâm tình cởi mở, hoặc tìm hiểu lòng nhau mà làm gì. Hoa chỉ cần biết chữ “Money”, còn thằng Johnh thì “OK, go to bed”, như vậy thì có gì là khó khăn mà cần đến phải tiếng Mẽo tiếng Mum.
Trong việc Hoa về ở với John còn một động cơ thầm kín khác nữa mà chỉ có Hoa mới biết thôi. Ngay đến Huệ cũng không được nàng thổ lộ. Sau hai tháng rời nhà Kasatri về ở tá túc nhà Huệ, Hoa đã manh nha cảm thấy là mình đã có gì khang khác trong người rồi. Cái bụng Hoa hình như rục rịch một thứ kỳ lạ, kiểu cái bào thai đang tượng hình trong đó. Kinh nghiệm bản thân của một người nữ cũng báo động cho Hoa biết thêm bằng đừng kinh nguyệt tự dưng stop của nàng.