Bà Tư với ba đang tập sự đóng vai vợ chồng. Tôi không hiểu ai quyến rũ ai. Chỉ nghe họ đối thoại:
– Anh phải xúc tiến vụ ly dị nhanh đi chứ, sao chậm quá vậy?
– Không dể dàng như em tưởng đâu. Bà ấy đòi chia đôi gia tài.
– Anh hay bà ấy đứng đơn?
– Anh.
– Nếu tòa xử, phần lỗi về ai?
– Chẳng về ai hết. Không hợp nhau, thế thôi. Cả hai mỗi người sẽ chịu một phần trách nhiệm.
– Sao anh không đổ vấy hết cho bả.
– Đâu có được, em biết, bả cũng nắm con bài tẩy của anh.
– Vậy đành bằng lòng với giải pháp chia đôi chứ còn đợi gì nữa?
– Không anh đã có cách, thằng luật sư bạn anh sẽ lo chuyện này. Em đừng nóng, rán chờ thêm một thời gian. Giao cho bả một nửa gia tài để bả phung phí với thằng nhóc kia à? Còn lâu!
Bà Tư gối đầu trên bụng ba, tay vân vê dương vật. Ba cũng với tay xuống, vuốt ve nhè nhẹ cái mu lồn đen rậm lông lá. Cái mu lồn mà tôi đã từng úp mặt bú liếm bao nhiêu lần. Bà ta nói, giọng than thiết:
– Anh ơi, em yêu anh.
– Anh cũng yêu em.
– Anh không dối em chứ?
– Chẳng đời nào. Ba mẹ chúng ta đã lỡ là kẻ thù của nhau. Anh với em phải có bổn phận hàn gắn đổ vỡ kia. Chúng ta phải xem đó là mot?sứ mệnh.
– Nhưng. . . Em già, em xấu. . . Sống vô gia cư, chết vô địa táng. Hôm trưóc em dối anh, bảo ba vẩn còn sống, sự thật ổng đã chết, cả mẹ nữa.
– Anh biết chứ, chính sự côi cút cũa em đã khiến anh không thể dối gạt em. Còn chuyện già xấu. . . . Chúng ta từng này tuổi, nhan sắc không còn quan trọng trong yếu tố quyết định cuộc sống vợ chồng. Chỉ cần kinh nghiệm dày dạn, từng trải cũng đủ rồi.
– Anh ơi lúc chưa gặp anh ngở sẽ rất khó khăn khi đối đầu, bởi qua điều tra em biết anh chẳng phải tay vừa. Nhưng bây giờ em mới biết mình lầm. Anh, anh đại lượng vô cùng. . . Em, em yêu anh vô cùng. . . Phải chi chúng ta gặp nhau hai mươi năm trước. . .
– Đúng phải chi. . . Nhưng thôi, định mệnh cả thôi em à!
Trước khi nhập cuộc mây mưa, họ còn nói với nhau rất nhiều điều, toàn những lời lẽ tốt đẹp. Càng nghe tôi càng kinh ngạc, càng nghe tôi như người mán trên rừng lạc xuống thành phố.
Đúng là “Trai tứ chiếng gặp gái giang hồ”, họ quấn lấy nhau, như hai thỏi nam châm không cách chi bứt ra được. Kinh nghiệm của người đàn bà, lịch duyệt của ba, đã tạo cho trận ân ái tôi đang chứng kiến cái màu sắc gần như. . . hoang đường. Chưa bao giờ tôi thấy một cặp trai gái đụ nhau. . . Kinh khủng như vậy. Lại như hai con thú điên, cào xé, rú hét, “hành hạ”nhau đến phờ phạc, tả tơi. Cuộc làm tình không phải chỉ diễn ra trong một – 2 tiếng, mà là suốt đêm. Tôi núp trong tủ quần áo theo dõi trận “thư hùng”say mê đến độ đã có lúc suýt bật kêu vì sướng khoái, và đã thủ dâm đến nhửng hai lần. hình như vì phải căng mắt nhìn, đồng thời thần kinh quá căng thẳng, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, vậy mà lúc choàng tỉnh, tai tôi đã lại nghe tiếng rên rỉ hú hét của họ. Khi hai người rời được nhau, lăn ra ngủ thì đồng hồ trên tường đã chỉ 4 giờ sáng. Tôi nhẩm tính, bắt đầu “xáp trận”cho đến khi tàn cuộc bà Tư và ba đã nuốt trôi hết 6 tiếng đồng hồ. Tôi nghĩ đó là một kỷ lục chắc chắn ít có cặp trai gái nào vượt qua nổi ( không có thì đúng hơn ).
Quả thật:
“Vốn tự có”tung hoành ngang dọc
“Của trời cho”khuấy nước chọc trời.
Tôi lén trở về phòng, người phờ phạc vì mệt, tưỏng sẽ ngủ được ngay, nhưng những điều họ trao đổi, những hành động tôi đã thây khiến tôi băn khoăn. Bà Tư có lẽ do ba tôi quyến rũ. Đàn bà mà dù khôn ngoan đến đâu, vẫn chỉ là đàn bà, làm sao thoát khỏi cái “Thiên la địa võng”của đấng mà râu. Nhưng ba, ông đang thực hiện kế hoạch gì đây? Tôi không tin ông yêu bà Tư thật sự, tô không tin ông sẽ lấy bà Tư vì cái “sứ mệnh”gì đó như ông nói. Càng suy luận tôi càng thấy mình không lầm. Bỗng nhiên lòng tôi dấy lên cảm giác lo sợ. Mười mấy nhát dao trên thân thể “Thằng ăn mày”, con đĩ hoàn lương đã từng sống với hắn ta bị giết một cách mờ ám lại trở về. Có thể nào. . .?
Điều lo sợ của tôi trở thành sự thật, linh cảm của tôi không sai.
Một buổi sáng, người lão bộc bỗng hối hả chạy lên nhà trên vừa chạy vừa vấp ngã, mặt mày tái xanh tái xám, chân tay run bần bật. Mẹ tôi nhìn thấy lão trước. Bà hỏi:
– Chuyện gì vậy bác Tư? Bác sao vậy?
– Mợ ơi. . . Ngoài hồ sen. . .
– Ngoài hồ sen, rồi sao nữa, bình tĩnh lại, bác nói đi.
– Bà Tư. . . Chết trôi. . . Xác nổi lên ngoài hồ sen.
– Cái gì. . .?
– Xác bà Tư. . . .
Lão bộc lắp bắp. Tôi đứng sau lưng mẹ nghe thấy. Không kịp mang dép tôi phóng ra hồ sen. Vướng vào một trong những cây cột chống đỡ nhà thủy tạ xác bà Tư trương phình như trái bóng, nỗi lềnh bềnh. Mắt bà Tư hướng lên bờ, hai mắt trợn dọc, trắng tròng. Bên khóe miệng bà ta một dòng máu ứa ra, đã thâm đen. Tôi rùng mình lạnh toát toàn thân.
Cảnh sát đến, lập biên bản. Họ kết luận bà Tư rơi xuống hồ và có lẽ vì không biết bơi, đã chết đuối. Miếng ván trên cầu, nơi bà Tư sẩy chân đã mục rệu, gãy làm đôi, chứng minh nó là thủ phạm. Bây giờ tôi mới biết thêm, ba tôi ngoài tính dâm đãng tàn bạo còn là một người diễn kịch tuyệt vời! Tuyệt vời hơn nữa khi tôi nhớ lại buổi chiều hôm trước ông đã ra khỏi nhà, trước khi đi ông đã để lại một mảnh giấy dằn dưới chậu bông trong phòng khách. Mảnh giấy viết: “Anh có công việc không ngủ nhà đêm nay “. Hôm qua tôi ngạc nhiên vì từ khi ông bà “cơm không lành, canh không ngọt!”Mãi đến chiều nay, khi xác bà Tư được mang đi cả ba bốn tiếng đồng hồ ông mới trở về. Giả dụ cảnh sát nghi ngờ muốn điều tra về “tai nạn”kia cũng không thể nào “đụng”đến ông được. Mảnh giấy đã chứng minh ông vắng mặt tại hiện trường suốt một đêm và già nửa ngày kia mà.(TruyenViet.com)
Đối với mọi người, kể cả mẹ tôi, bà Tư quả là xấu số, chết trôi. Nhưng tôi, chỉ một mình tôi, là ngưòi duy nhất biết đích danh thủ phạm là ai. Tôi dễ dàng dựng lại vụ án một cách có lớp lang. Ba ra đi, nửa đêm quay về, đậu xe ở đằng xa để mọi người không thấy. Bằng chìa khoá riêng, ông mở cổng, vào nhà, xuống bếp, kêu bà Tư dậy ái ân trước khi cho bà uống thuốc ngủ ( như đã từng cho mẹ uống và dối đó là thuốc tăng lực). Sau đó đợi bà ngủ say, mặc lại quần áo cho bà rồi lặng lẽ vác ra hồ sâu, trấn nước. Với sức lực của ông dù bà Tư có tỉnh dậy cũng không làm sao địch lại? Rồi ông lên cầu đạp gảy miếng ván mục, kéo xác bà đặt vướng vào chân cột, ngay bên dưới. Xong trở lại phòng bà Tư lục tìm tất cả giấy tờ hình ảnh liên quan đến cậu chuyện năm xưa, mang ra xe, tiếp tục “đi công việc”cho đến chiều hôm sau mới trở về.
Bà Tư chết kẻ thù cuối cùng của gia đình tôi đã bị giết, từ nay có thể sống sung sướng thoải mái. Hẳn ông nghĩ thế.
Nhưng, cũng giống như những triều đại vua chúa xưa kia, có lúc thịnh, có lúc suy. Gia đình tôi đang ở thời kỳ suy.
Trước khi vào nằm vùng trong nhà tôi bà Tư cẩn thận đã có gởi mớ giấy tờ (bản chính) vào ngân hàng và nhờ một ngưòi bạn của bà coi giữ. Bà còn dặn, vì bất cứ lý do gì, nếu hay tin bà chết hãy lập tức đến ngân hàng lấy bộ hồ sơ kia ra và đưa cho cảnh sát. Ngay sau khi vừa đọc báo được tin tai nạn xảy đến cho bà Tư, người bạn vội vã y lời. Cảnh sát nắm được bộ hồ sơ, lật lại vụ án. Ba tôi lập tức bị câu lưu. Cảnh sát cũng mang xác bà Tư – đang còn để tại nhà xác ra giảo nghiệm. Kết quả y chứng:
một. Trong máu nạn nhân có rất nhiều thuốc ngủ, loại cực mạnh. (Chỉ có trong trong tủ thuốc cá nhân của ba).
2. Nạn nhân thực sự tắt thở lúc 2 giờ khuya. (Giờ này bà Tư còn ra hồ làm gì?).
3. Trước khi chết nạn nhân vùng vẫy rất dữ dội, nhiều vết bầm trên thân thể chứng minh bà bị va vào vật cứng hoặc bị đập bằng gậy. (Cảnh sát sau đó tìm ra khúc củi ẩm nước trong nhà bếp).
4. Trong bàn tay co quắp có vướng lại vài sợi tóc ngắn và cứng, không phải củ nạn nhân. (Qua giảo nghiệm là tóc của ba).
5. Một ít tinh khí trong âm đạo nạn nhân, chứng tỏ trước khi chết nạn nhân đã ân ái hoặc bị hiếp. (Cũng qua giảo nghiệm những con tinh trùng trong âm đạo bà Tư là anh em vời hàng tỉ tỉ con khác trong dịch hoàn của ba).
Chừng đó kết quả của những phương pháp điều tra chuyên môn, ba tôi hết đường chối cãi. O?g thú nhận hết mọi tội lỗi, kể cả tội năm xưa, ông là một trong những người chủ mưu giết người đàn bà hoàn lương, kẻ đã sống “già nhân ngãi non vợ chồng”với “thằng ăn mày”.
Ba tôi bị bắt, bị kết án khổ sai chung thân.
Báo chí từ lâu đói tin, đã tận tình khai thác câu chuyện. Chẳng hiểu bằng cách nào họ phanh phui tất cả mọi bí mật của gia đình tôi. Từ tính dâm đãng khát máu của ba, đến thằng con “quyết không thua bố”, rồi chuyện mẹ tôi với tên thanh niên, tôi với Tuyết, ba với dì Hoa, kể cả chuyện tình “tay ba”giữa ba, tôi với chị Hai, với bà Tư. . . . Không sót chi tiết nào, lại còn thêm mắm, thêm muối, biến thành một thiên phóng sự đầy hỉ nộ, ái ố và tàn bạo vô luân không tiền khoáng hậu! Trong thời gian này cả nước mỗi buổi chiều đều mong ngóng đợi báo phát hành. Dân chúng bàn tán sôi nổi, theo dõi say mê. Từ công sở, quán cà phê, quán ăn, đến những phòng khách sang trọng. . . Đâu đâu “ba con quỷ đội lốt người”( Ba, mẹ, tôi) cũng là đề tài hàng đầu, đẩy lùi mọi tin tức ngoài chiến trường, vận mệnh an nguy của miền Nam vào “trang trong!”.