VN88 VN88

Bú cu thằng Tú thiệt phê quá đi mất – Truyện 18+

Liễu hơi ngước lên, liếc nhanh người đàn bà. Đó là một thiếu phụ khoảng 30 tuổi không đẹp nhưng trông bề ngoài, tư cách trang phục đến giọng nói. Liễu đã có ngay cảm tình. Bà ta rút khăn mùi xoa đưa cho Liễu, mỉm cười thân thiện:
– Lau nước mắt đi, rồi nói cô nghe.
– Cháu. . . Cháu. . . .
– Nó lúng túng. Phải nói thế nào đây? Dĩ nhiên không thể khai thật mọi chuyện, nhưng người đàn bà hỏi bất ngờ quá, nó chưa nghĩ ngay ra được một “Thảm kịch”bi đát khác thay thế. Người đàn bà âu yếm vuốt tóc Liễu:
– Nói đi, cháu.
– Cháu. . . Cháu bị mẹ kế đuổi đi.
Người đàn bà nhìn 5 ngón tay còn hằn trên má Liễu tím bầm, bà ta chép miệng thở dài:
– Lại chuyện dì ghẻ, con chồng! Thế ba cháu đâu?
– Ba cháu chết trận năm ngoái. Mẹ kế cháu định lấy chồng khác nên ngày nào cũng đánh đập cháu. Lần này bà ấy quyết liệt đuổi cháu ra khỏi nhà.
– Quân khốn nạn! Thế cháu không có bà con họ hàng gì ở đây à?
– Dạ không.
– Bây giờ cháu tính đi đi đâu?
– Tội nghiệp cháu tôi, quê mùu mơm mởn thế này không khéo lọt vào tay tú bà thì khổ đời.
Người đàn bà quay qua chung quanh hỏi:
– Ông bà có cách gì giúp đở cô bé này không? Tôi ở tận miền trung, lại là vợ lính nay đây mai đó.
Một người đàn ông mập mạp giọng lơ lớ lên tiếng:
– Nị piếc lấu ăn giặt dồ không?
Liễu gật đầu
– Lược dồi. Pằng lòng ở dzới ngộ không? Trả tiền làng hoàng lớ. Nhà ngộ ít người, chỉ ló hai dzợ chồng, hai lứa con à.
Liễu lại gật đầu. Nó mừng thầm. Trông gã ba tàu này có vẻ hiền lành chất phác, chắc nương tựa được. Người đàn bà cũng mừng, bà ta vui vẻ nói:
– Cháu gặp may rồi. Rán chịu thương chịu khó một thời gian, dành dụm ít tiền rồi về quê lấy chồng làm ăn nghe không?

Liễu dạ nhỏ. Nó quay mặt nhìn ra bên ngoài. Nắng chiều rực rỡ phủ trên những thửa ruộng úng nước chỉ còn trơ chân rạ. Chiếc xe chạy chậm, ì ạch trên mặt lộ gập ngềnh. Dù đã yên tâm với những ngày sắp tới nhưng lòng iễu không khỏi ngậm ngùi. Từ nay, biết bao giờ nó mới có cơ hội gặp lại mẹ, dượng và thằng anh? Liễu lại thấy khóe mắt cay cay. Nó nuốt nước bọt, cố đẩy tiếng khóc xuống tận đáy lòng.
Liễu theo người đàn ông về nhà ông ta.
Vừa bước chân qua cửa, Liễu đã thấy thất vọng. Căn nhà tối âm u, tường vách đen xỉn, toát ra một thứ mùi nồng nồng cay cay như mùi khói. Gã ba tàu nói:
– Nhà này không có ai, hai lứa nhỏ li học, mẹ ló pán ngoài chợ tối mới dzề. Nị li tắm dửa cho sạch sẽ dzồi tính.

Căn nhà có một gác lửng dùng làm phòng ngủ cho cả gia đình. Phía dưới lỗn ngổn thúng mủng, cần xé và những gói giấy lớn. Liễu đoán có lẽ là hàng hóa buôn bán của vợ chồng ông ta. Căn bếp chật chội như một cái hang, cạnh tủ chén bát, chiếc giường sắt nhà binh không có nệm, thay vào đó một tấm ván ép, trên trải manh chiếu tuy chưa rách nhưng đã cũ mèm. Gã ba tàu cho Liễu biết đó là chỗ ngủ của nó. Liễu ngao ngán nhìn “Cơ ngơi”mới mình sẽ tá túc chưa biết đến bao giờ. Ở quê tuy nhà tranh vách đất nhưng sáng sủa thoáng mát, nhất là từ ngày mẹ lấy dượng, nhờ vào số của cải của ông mang theo, Liễu có một cuộc sống tương đối thỏai mái. Nếu Bướng không đột ngột trở về và khám phá mối quan hệ bất chính giữa ba người, thì theo dự tính của dượng vài tháng nữa ông sẽ cho thợ cất lại căn nhà, tường gạch mái ngói hẳn hoi. Hạnh phúc biết bao. Liễu lại rơm rớm nước mắt, chực khóc. Gã ba tàu dỗ dành:
– Lín li, lín li. Ở đây tốt lắm mà. Gia đình ngộ ai cũng hiền hết, không có ai ăn hiếp nị lâu. Lín li, lín li.
Buổi chiều hai đứa nhỏ đi học về. Đó là một thằng con trai khoảng một4, một5 tuổi và con em gái nhỏ hơn chút đỉnh. Nhìn chúng Liễu càng chán hơn, quần áo chim cò vằn vện, mặt mũi trâng tráo, giọng nói lơ lớ nửa tàu nửa ta lớt chớt phải vừa nghe vừa đoán và mất dạy như quân đầu đường xó chợ.
Liễu nôn nóng chờ bà chủ về, may ra bà ấy hiền lành dễ chịu. Nhưng khi nó nom thấy bà ta Liễu lạ càng ngáng hơn. Trời! chưa bao giờ Liễu gặp một nhân dạng dị hình đến thế, chẳng khác nào bao gạo trăm ký biết đi. Bà vợ theop Liễu đoán, chắc chắn không hiền như ong chồng giới thiệu, bởi nghe giọng nó the thé và cặp mắt láo liên của bà ta, kẻ u tối nhất cũng không thể không có kết luận rằng nếu ai đó chẳng may làm bà ta phật lòng thì nhiều phần bị xé xác như chơi. Bà chủ hỏi:
– Cô em bao nhiêu tuổi?
Người đàn bà này có lẽ tiếp xúc với người việt thường xuyên nên giọng nói khá rõ ràng, chữ dùng cũng khá chính xác. Liễu trả lời, ăn gian chút đỉnh:
– Dạ, mười bảy.
Bà ta nhìn xoáy vào thân thể Liễu từ đầu đến chân. Tia nhìn như muốn lột trần truồng Liễu ra.
– Con gái tuổi này, chà. . .
Bà bỏ lửng câu nói, dừng một chút, tiếp:
– Ở thành phố bọn đàn ông con trai ghê lắm, nghe chưa. Liệu mà giữ thân.
– Dạ.
– Công việc nhà này cũng chẳng có gì nặng cho lắm, buổi sáng ra chợ lấy đồ tui mua sẳn về nấu nướng cho và hai đứa nhỏ, sau đó mang ra cho hai vợ chồng tui rồi phụ bán với tui. Dzậy thôi, cô em làm được không?
– Dạ được.
– Tui cần nhất là tính thiệt thà. Không thiệt thà là không được đâu.
Trong câu nói Liễu biết là hăm dọa, nó “dạ”nhỏ rồi lặng lẽ dọn dẹp mớ chén dơ lại và đem ra nhà sau rửa.
Thật tình, Liễu rất không muốn trú ngụ trong căn nhà này.
Nhưng biết làm cách nào hơn!

Thôi thì tạm chịu đựng môt thời gian, dần dà quen nước quen cái sẽ tính. Nó đành nhủ thầm với lòng. Ít nhất cũng giữ được lời hứa với Bướng: Không rơi vào con đường bán trôn nuôi miệng!
Từ hôm đó, buổi sáng Liễu lo việc nhà, chợ búa, cơm nước, giặt giũ cho cả gia đình. Buổi chiều ra chợ phụ với bà chủ bán hàng. Bà ta có một vựa tạp phẩm, cung cấp với giá sĩ đủ loại thượng vàng hạ cám. Người đàn ông mỗi tháng vài lần xuống các tỉnh nhỏ lùng tìm nguồn hàng. Bất cứ thứ gì trúng mùa và rẻ là ông thu mua. Từ cau trầu đến trái cây, đường trà, cá tôm khô. . . . Không chừa thứ gì, kể cả những mặt hàng quốc cấm như thuốc kích dâm, thuốc phiện tuôn về từ ngã biên giới.
Dần dần Liễu cũng quen nếp sống mới.

Chỉ khổ một cái ban ngày quần quật với công việc nó không có thì giờ suy nghỉ viễn vông, nhưng khi đêm đến trằn trọc trên mặt ván khô cứng. Liễu nhớ quá cảnh quê nhà, nhất là nhớ những đêm cùng mẹ đụ dượng đến hết xí quách. Bao nhiêu lần thèm khát hơi hướm dượng, thèm cầm trong tay con cặc cương cứng to bằng bắp tay nó, thèm ngậm nó vào miệng, thèm nhìn thấy đầu dượng lặn hụp giữa háng, thèm chiếc lưỡi mềm lách sâu vào âm đạo vào lỗ đít, thèm ngồi trên miệng dượng nắc nẩy, thèm cùng mẹ giành nhau được đụ trước, thèm khúc thịt cong cong liên tục thụt vào rút ra liên tục, cọ xát hai bên vách lồn, có lúc thúc thốn tới đầu tử cung, vừa nhột vừa tê mê sướng khoái. . . . Liễu thèm đờ đẫn xác thân, nó trằn qua trở lại, ép cứng chiếc gối vào giữa hai bắp vế ghì siết cảm nghe từng mạch máu căng nở, rần rật. Liễu đưa tay xuống, thọc vào quần, tự bóp nắn trên phần thịt giờ đã rậm rạp lâng lá, hai ngón tay nó chặp lại, móc sâu vào bên trong ngọ ngoạy hoặc chà xát cuống cuồng trên mồng đóc. Liễu tự đi tìm cảm giác tuyệt đỉng. Dĩ nhiên nó tìm thấy, nhưng dù sao cũng chẳng thể nào khoái lạc bằng “Người thật, việc thật!”

VN88

Viết một bình luận