Tôi dừng lại, vận dụng hết khả năng diễn xuất làm cho nước mắt trào ra, rồi bàng một giọng nghẹn ngào bi thiết tôi tiếp:
– Bây giờ cháu bơ vơ một thân một mình, chẳng biết phải sinh sống cách nào. Hỏi qua chủ nhà trọ đã buộc cháu phải rời khỏi nhà ông ta. . . Bà. . . Bà giàu lòng từ tâm xin giúp cháu.
Tôi tiếp tục nức nở. Người đàn bà có vẻ thấm đòn. Bà ta thở dài:
– Tội nghiệp chưa. Vậy cậu muốn tôi giúp thế nào?
– Dạ. . . Có lẽ bà có con nhỏ. . . Cháu. . . Cháu. . . Xin bà giúp đở bằng cách cho cháu kèm các cô các cậu.
– À. . . Kể thì có mấy ông giáo chức bị động viên được ông nhà tôi mang về dạy cho bọn nó rồi, nhưng. . . Cũng được. . . . Cậu còn trẻ, bọn nhỏ có thêm bạn càng vui. . . Rồi giờ cậu đang ở đâu, tôi cho tài xế đến đón.
– Thưa bà, cháu cám ơn bà vô cùng. Khỏi làm phiền bà. Chiều nay cháu sẽ tới nhà bà.
– Cậu biết nhà tôi chứ?
– Dạ, thưa bà, trong tỉnh này ai lại không biết.
– Vậy được, về thu xếp đi, chiều nay tới nhé.
– Dạ. . . Xin phép bà.
Tôi đứng dậy cúi đầu thật sâu chào người đàn bà, trong bụng đang mở cờ nhưng khuôn mặt vẫn đẫm ướt một nỗi buồn thảm. Người đàn bà nói:
– Này, chắc cậu đang kẹt lắm phải không, cầm đở ít tiền mà xài. . .
Bà ta vừa nói, vừa mở ví trao cho tôi mấy tờ bạc 500. Tôi đưa tay cầm lấy, cảm ơn rồi rời chỗ ngồi chậm chạp bước ra đường, vẫn giữ dáng vẻ thểu não một đoạn khá xa vì tôi biết người đàn bà đang nhìn theo tôi. Đến khúc quanh đầu ngả tư, cầm chắc thoát khỏi tầm nhìn của bà ta, tôi nhẩy cẩng thích thú, vừa huýt sáo.
Bằng màn bi kịch đầy nước mắt đó, tôi lọt vào dinh cơ của bà Tướng vùng một cách dễ dàng. Đúng như bà ta nói, trong nhà đã có đến những 2 – 3 vị giáo sư khả kính thay phiên nhau kèm học cho mấy cô chiêu cậu ấm. Các vị này về mặt chữ nghĩa cỡ tôi chưa chắc xứng đáng làm học trò của họ, cho nên tôi khỏi phải gách vác trách nhiệm quá khả năng kia. Tôi được bà Tướng giao nhiệm vụ rất tượng trưng, gần như chẳng làm gì hết, là thỉnh thoảng đưa hai cô cậu – một cô lên mười, một cậu lên chín – đi xinê hay dạo chơi đâu đó. Dĩ nhiên để vai trò “học trò nghèo”được rõ nét, sáng sáng tôi vẫn chăm chỉ ôm sách vở ra khỏi nhà. Nhưng thay vì đến trường, tôi dông dài hết quán này đến quán khác để bắt thêm mối “làm ăn”. Bà Tướng vẫn yên trí cậu con trai bất hạnh đang lập chí tiến thân, nên rất ưu ái dúi đều chi cho tôi từng tờ giấy bạc thơm phức “để cậu tiêu vặt”.
Nhưng mục đích của tôi đâu chỉ có thế. Thành ra chỉ ngay vài ngày sau tôi thực hiện ngay ý định. Màn đau bụng và té trong buồng tắm coi như. . . hơi cổ điển. Phải “tân kỳ “hơn mới được.
Tôi quan sát địa hình. Dinh cơ này rất đồ sộ, phòng ốc thênh thang và nhiều đến nỗi tôi không thể biết là bao nhiêu. Vườn trước như một khu rừng thu nhỏ, có đủ kỳ hoa dị thảo, có cả ngọn đồi nhân tạo với dòng suối uốn lượn quanh co. Đặc biệt là vườn sau, nằm khuất giữa vùng cây cao bóng mát, một hồ tắm rộng tráng men nước trong vắt nhìn thấy đáy, với một cầu nhảy khá cao. Quanh hồ những chiếc dù ba màu xanh đỏ vàng che bóng cho những chiếc ghế mây. Gia đình tôi thuộc vào hàng cự phú, nhưng so với cơ ngơi này coi mòi chẳng thấm vào đâu.
Một điều khiến tôi đắc ý, nếu không nói là dịp may bằng vàng. Phòng bà Tướng trên lầu cửa sổ nhìn xuống hồ tắm.
Không sót chiều nào, tôi chăm chỉ ra hồ bơi lội. Với chiếc xilíp che vừa đủ hạ bộ, với thân hình lực lưỡng, bắp thịt no tròn, tôi cố phô trương, biễu diển những lối nhào lộn, những dáng bơi sấp, ngửa, những dáng nằm tênh hênh trên bờ gạch men. Tôi biết, thế nào qua khung cửa sổ mở hé bà Tướng cũng có lúc nhìn thấy dáng dấp khêu gợi hấp dẫn của tôi, và thể nào cũng có lúc phải động tình. Con người mà, đâu phải thần thánh siêu nhân gì, nhất là với sinh lực hơ hớ của bà, ông chồng lại mải mê việc quân (hay ăn chơi du hí ) một tháng đôi khi vắng mặt tới 28 ngày.
Tôi vẫn tự hào, chưa bao giờ mình tính toán sai. Bằng chứng chỉ mới ba ngày, màn “phô trương lực lượng”có hiệu quả tôi mơ ước.
Một buổi chiều sau khi bơi một vòng quanh hồ tôi leo lên bờ nằm ngửa dang chân nhắm mắt hít thở. Chợt nghe tiếng chân bước nhẹ trên đầu. Bà Tướng đang khoan thai tiến về phía tôi. Bà khoác chiếc khăn tắm màu đỏ tươi phủ hờ hai bờ vai trần. Bà nhìn tôi hơi nở một nụ cười trên đôi môi đỏ mọng.
– Nước trong nhỉ, tôi cũng muốn tắm một cái.
– Dạ, nước mới thay, bà tắm một cái đi mát lắm ạ.
– Nhưng tôi chẳng biết bơi, cậu dạy tôi nhé.
– Dạ. . .
Bà Tướng bỏ chiếc khăn ra. Thân thể bà ta no tròn, phần da thịt trắng muốt ở những chổ chiếc áo tắm hai mảnh không che kín. Đôi vú đồ sộ nổi rõ đầu núm vú nhu nhú sau lớp vải mỏng. Mu lồn nổi cao lờ mờ một đường chẻ, hai đùi vừa to vừa dài mịn mướt, và một điều khiến tôi ngạc nhiên là bà Tướng không cạo lông chân. Bà đứng sát cạnh đầu tôi, từ dưới nhìn lên tôi thấy rõ từng sợi lông màu vàng trên hai bắp đùi và đen rậm dọc hai ống quyển. Tôi vẫn mê những người đàn bà nhiều lông. Lông lồn, lông nách, lông tay, lông chân. Càng nhiều bao nhiêu tôi càng bị kích thích bấy nhiêu. Dương vật tôi bỗng cứng cộm. Tôi ngồi dậy, mặt đã ngang bằng chổ phần mu, một mùi hương thoang thoảng quyến rũ luồn vào khứu giác. Bà Tướng đặt tay lên vai tôi, nhỏ nhẹ:
– Nào, mình xuống đi, cậu đỡ tôi nhé?
Bà Tướng trầm mình dưới làn nước trong xanh. Tôi đứng cạnh, vòng tay ôm eo ếch bà ta, rồi ra vẻ là mội huấn luyện viên chuyên nghiệp, tôi giảng giải thao thao bất tuyệt về phương pháp bơi lội. . . Bà Tướng gật đầu lia lịa, ngoan ngoản thực hiện từng động tác do tôi hướng dẩn. Nhưng chỉ một lát sau, trông thao tác có vẻ nhịp nhàng của bà tướng tôi nghĩ thầm: Con mẹ biết bơi tỏng tòng tong, chỉ vờ vịt.
Như thế cũng đủ biết con mẻ muốn gì rồi.
Tôi bèn mạnh dạn tiến thêm bước nữa, làm như vô ý bàn tay đang đỡ dưới bụng nhích lên ôm gọn trái vú. Bà Tướng không nói gì vẫn quẫy đạp chăm chỉ. . . Bàn tay còn lại di chuyển xuống háng, chiếc mu no tròn đã tiếp xúc với lòng bàn tay, bà Tướng liếc nhanh tôi, vẫn không nói gì, nhưng tôi nhận thấy hai mép môi của bà hơi nhích lên, biểu tỏ một nụ cười sắp thành hình. Nụ cười đồng lỏa.
Chẳng cần mất thêm thì giờ, tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi bà ta.
– Này. . . Cậu.
Bà Tướng thở hắt ra giọng yếu lả. Tôi chẳng nói chẳng rằng, ôm siết bà ta, lần vào bờ, đặt ngồi trên thành hồ rồi nhanh chóng úp mặt vào chiếc háng rộng. Mùi lồn quen thuộc khiến tôi ngây ngất như say.
Bà Tướng nói:
– Cậu gan nhỉ?
– Bà đẹp quá, hấp dẫn quá, cháu chịu không nỗi.
– Cậu có biết nếu tôi hô lên một tiếng là cậu tù rục xương hay không?
– Dạ biết, nhưng cháu nghĩ. . . Bà không nỡ.
– Cậu nghĩ như vậy với bao nhiêu người rồi?
Tôi không trả lời tiếp tục dụi đầu hôn hít trên lớp vải sũng nước, dùng tay vạch đáy xilíp qua một bên, lách lưỡi vào khe lồn. Bà Tướng kêu “ối”một tiếng nhỏ rồi ôm đầu tôi dạng háng co cao hai chân. Chiếc xilíp vưóng víu gây trở ngại, vả, nó che khuất một phần, không nhìn rõ được âm hộ. Tôi định tuột ra. Bà Tướng giữ lại, nói như rên:
– Không được, ở đây không được. . . Thằng tài xế thấy.
– Anh ấy đâu dám ra phía sau này.
Bà Tướng buông tay. Tôi tụt nhanh chiếc xilíp và cái xú chiêng ra khỏi người bà. Bà ta biết tôi nói đúng. Vùng vườn sau, mọi người, từ tài xế đến bọn bồi bếp. . . . Đã có lệnh tuyệt đối không được bén mảng. Chỉ riêng tôi do chỉ thị riêng của bà tướng mới được phép ( Vì với tư cách “gia sư”đồng thời “vú em”. Tôi có bổn phận phải coi hai quý tử tắm. )
Thân thể bà Tướng hoàn toàn phơi trần dưới mắt tôi. Với bốn đứa con, hai đứa nhỏ ở đây – hai đứa lớn – xấp xỉ tuổi tôi – đang theo học ở Sàigòn, mà hình vóc bà ta vẫn gọn gàng, vú vẫn căng, bụng vẫn phẳng, mép lồn vẫn đỏ tươi cứ như con gái 20. Tôi nghĩ, chắc bà ta đã qua nhiều lần giải phẩu chỉnh hình. Giàu có tiền rừng biển bạc, xuất ngoại đều mỗi năm, chuyện “tân trang”nào khó khăn gì. Ngày nay phẫu thuật thẫm mỹ chỉnh hình đã cao tới mức có thể “cải lão hoàn đồng”. Việc bà Tướng trẻ mãi không già âu cũng tất nhiên.