Không biết sao, Lâm không thể nào nhìn ánh mắt sắc như dao cúa bà chú. Nuốt xong cơm, Lâm vẫn cúi đầu nói:
– Thưa bà, con….lẻn cửa sau bước vào, mới cổi áo, thì bà với cậu Kiệt bước ra. Con đã làm gì đâu ạ….
– Chú còn tiếp tục dối, tôi sẽ đuổi chú tức khắc. Chú biết tôi là đàn bà đã có con. Chuyện chăn gối không có gì tôi chưa hưởng qua. Tiếng con Diễm rên, vang cả phòng khách. Tôi nghe rõ tùng câu. “Của anh to và dài quá. Nó vào lồn em chắc sướng lắm phải không Lâm”. Còn nhiều nữa, nhưng tôi chỉ nhớ câu đó nhất Và sau câu đó là: “Của anh còn lớn hơn của nhân tình của em. Từ nay anh có thể đến đây gặp em mỗi ngày vài tiếng không?” Con gái tôi đã mê chú vì … vì… vì cái của chú to hơn cúa Kiệt! Lý do tôi muốn chú đưa tôi đi Trung vài tuần, là để con Diễm không chết vì si mê chú….để nó tiếp tục học hành. Nói cho tôi biết: chú với nó hết mấy lần?
– Dạ thưa bà chủ, bà đã biết hết, con cũng không dám dối làm gì. Con….với cô Diễm ….làm được có một lần.
– Chỉ “làm” hay có thứ khác nữa? Nói cho hết !
– Dạ….thưa…..cũng có đli mấy món ăn chơi, xong mới vào món chính. Mà cô Diễm chưa kinh nghiệm, nên chưa được nửa tiếng là cổ …ra ầm ầm. Cổ la lớn nhất là hồi đó đó.
– Mà clia chú, quả thật có to hơn cúa thằng Kiệt hay sao mà con nhỏ la quá vậy?
– Dạ bẩm bà, hình như của con lớn và dài hơn của cậu Kiệt.
– Chú thấy của Kiệt hồi nào mà dám tự mãn vậy?
– Thưa cái hồi con nấp ngoài cửa sổ nhìn lén bà . đang bú cậu ấy. Rồi một lần nữa khi bà dẫn cậu Kiệt ra phòng khách, gặp con.
– Chú có thấy rõ tôi bú của Kiệt hả?
– Dạ rất rõ. Bà làm hay quá. Hay đến độ, ngoài này, chịu không được, con … con….đã tụt quần, cầm cặc ý con xin lỗi bà, con cầm….khúc gân cưng ngắt của con, đứng lên xụt. Vô tình cô Diễm trông thấy, mới ra hiệu cho con gặp riêng cổ.
Mặt bà Hồng đỏ hừng như say rượu. Mắt bà lờ đờ nhưng không rời Lâm lấy một giây. Trí bà đang tưởng tượng: cúa Kiệt đã lớn, đã dài. Hơn cả của chồng bà. Kiệt đã bao lần làm bà chết lên chết xuống ở phòng Lệ Hằng. Rồi đêm qua tại phòng Diễm. Vậy mà clia tài xế Lâm còn xuất sắc hơn nữa. Như vậy Lâm phải là tên cự tướng với thanh gươm vàng chứ không đùa. Bà lại gắp thêm thức ăn, ân cần bỏ
vào chén Lâm. Bà chỉ ăn có một chén cơm mà thấy no ngang. Nó xôn xao vì một nỗi vui không tên sẽ xảy ra trong rắp tâm cúa bà ở chuyến đi miền Trung này.
Sáng nay bà đã cẩn thận bảo Lâm đừng mang theo áo quần, là bà muốn sắm riêng cho Lâm ít bộ kẻng hơn, sang hơn, để thiên hạ không hoài nghi Lâm
là tài xế ? Bà hỏi tiếp:
– Lúc ở phòng khách, chú chỉ thấy của Kiệt, hay còn của ai nữa.
– Dạ của anh Kiệt, rồi clỉa cô Diễm nữa….
– Chỉ vậy thôi à?
– Dạ với lại ctia…ctỉa ….bà nữa….Của bà thì quá đẹp
Bà Hồng, vừa lột quả chuối, vừa chúm chím cười, nhìn Lâm. Bà đã cố tình phơi bày hàng họ cho Lâm thấy với dụng ý: khêu gợi luôn cả Lâm, để một ngày nào đó, như hôm nay, bà khỏi rào trước, đón sau, mất thì giờ.
Bà đưa quả chuối già vào mồm, không cắn, đút vào rút ra, làm đầu quả chuối ướt nhẹp:
– Tôi gọi nhiều thức ăn ngon và bổ lắm đấy. Đừng ăn cơm nhiều. Cứ ăn cho hết thức ăn. Chú còn “lái đường xa, cần phắi tẩm bổ. Mình đi Trung kỳ này lâu cả hai tuần….Chú “lái” lâu có mệt không?
– Dạ ăn thua “xe ” tốt, thì con “lái” bao lâu cũng được !
– Ví dụ như …. “xe ” cúa tôi đó, chú đã thấy … .nó tốt không?
– Dạ “xe ” clỉa bà là “xe ” nhà giàu. Đồ phụ tùng còn mới toanh chớ có hư hao gì đâu. Xe đó mà “lái” , nguyên đêm cũng chưa mệt. Có khi “lái” luôn sáng hôm sau…..
– Chịu nổi không? Hay chỉ chạy được vài cây số, bể xú bắp?
– Tại bà chưa thấy xú bắp của con. Chứ đã thử, con bảo đảm bà sẽ ngủ quên luôn trên xe, vê luôn thiên đường.
– Chú làm tôi nôn quá. Chưa thấy quan tài, mà tôi đã “đổ lệ , rồi đó Lâm ơi ! Tôi cứ nhớ hoài tiếng rên của con Diễm.
Cuộc đối thoại iý thú đến độ hai người quên mình là chú, và tài xế. Lâm đã khôn khéo dẫn bà Hồng vào mê hồn trận bằng iời đối đáp chân thật quê mùa, dí dỏm, chứa đầy hình ảnh hấp dẫn, ly kỳ. Xì líp và lông lồn cúa bà Hồng đang ướt nhẹt. Bà nôn nóng, mong cho “cuộc đụng độ ” xảy ra càng sớm, càng tốt ! Rời khỏi quán, xe chạy được vài cây số thì trời xáng xuống cây mưa. Mưa càng lớn, đường sá càng vắng vê hơn. Và bây giờ, xe đang lăn bánh ở quãng đường Rừng lá.
– Chú ngừng xe bên lề đường, cho tôi lên ngồi băng ghế trước với chú đi. Ngồi ngoài sau, “lạnh” quá hà.
– Dạ bà lạnh để con vặn máy sưởi?
– Không, tôi cần cái “ấm” khác thôi.
– Dạ xe Mercedes nó chế có một loại máy sưởi à.
– Mà tôi biểu chú ngừng xe lại, cho tôi lên băng trước ?
Lâm “dạ ” một tiếng rồi lựa một chỗ rất nên thơ, thuận lợi. Đó là con đường cỏ dẫn vào khúc rùng vắng. Lâm bật đèn, chạy tuốt vào trong sâu, cách đường lộ khoảng một quãng xa, ngừng lại. Bà Hồng định mở cửa bước ra ngoài để lên ngồi băng trước, thì Lâm vội nói:
– Thưa bà đừng ra ngoài trời mưa ướt. Để con xuống ngồl băng dưới với bà cho bà “ấm” ?
Bà Hồng ngồi lại, nhìn tài xế Lâm đang ngoáy cổ lại chết sửng với nhan sắc cửa bà. Chưa bao giờ hắn được nhìn bà chlỉ gần và thân thương như thế. Lâm tắt máy, xuống kiếng xe một tý. Ngoài kia, rừng núi âm u, chìm vào biển mưa như thác đổ. Cây cối ngả nghiêng theo gió. Tiếng rít buồn thê thiết từng chặp từ hai kiếng xe rú lên. Hơl lạnh tràn vào. Tất cả làm cho không khí càng lãng mạn, gợi tình….Cả hai nhìn nhau mà chắng nói lấy nửa lời. Vì trời đất, mưa gió, đã nói giùm hết rồi còn gì.
Lâm cố gắng len giữa hai thành ghế, đưa mình xuống ngồi cạnh bà Hồng đang co ro vì hơi lạnh của Trời đất lãng mạn. Bà vẫn nhìn Lâm, rồi bâng quơ nhìn kiếng xe mù mù, đầy những vệt nước mưa tạt vào, vỡ ra. Ngoài kia hình như vạn vật cũng đồng lõa, ầm ầm mưa, bão, sấm, sét. Lâm như tên lính cảm tử. Còn ăn, hết nhịn. Gồng mình bay xuống băng ghế sau, ngồi sát cạnh bà chú.
– Trời mưa đẹp quá hả Lâm? Bà Hồng hỏi.
– Dạ nhưng Trời đất không đẹp bằng bà. Nhất là từ hôm thấy bà loã thân ờ phòng khách cô Diễm. Đáng lý con phải nhớ cô Diễm l~ơn bà. Nhưng có cái gì ở bà làm con thắc mắc, bâng khuâng, bắt phải nghĩ đến bà và nuôi một ước mong.
Thình lình bà Hồng chợt cầm bàn tay Lâm. La øngười đàn ông dày dạn, kinh nghiệm như thế, mà Lâm không khôi thấy lòng xôn xao, rung động. Giống hệt
như lần đầu hẹn hò với chị Liễu, vợ chàng, ở xóm Cầu Tre bên Tân Thuận Đông. Mới ba giờ chiều mà Trời mù giống như đã hoàng hôn. Vì chỉ có mây, mưa, đục ngầu. Không chút sáng trời. Đã vậy, xe đậu ngay bìa rừng, cây cao, che khuất hết với thế giới ngoài kia. Nghĩa là ở đây chỉ có Bà Hồng và tài xế Lâm ! Đã khuất kín, mà mưa gió càng làm họ bí mật, riêng tư hơn. Lâm chợt nghe tay bà Hồng bóp mạnh, thiết tha:
– Lâm có thể gọi chị bằng chị được rồi. Em gọi chị bằng bà, nghe cách xa quá. Em hiểu chị tự động cầm tay em là có ý gì rồil Và hôm ở nhà Diễm, chị ở truồng phơi ra hết cho Lâm thấy…..Chị liều lĩnh loã lồ ra như thế bởi lời giới thiệu cúa chị Quế, chủ cũ của Lâm. Chị ấy bảo em là người đàn ông tuyệt diệu trong phòng the. Chị ấy nói nếu không bị chồng hồ nghi, có lẽ chị sẽ ngoạl tình với Lâm suốt đời. Rồi kế đó là lời rên than của Diễm, con gái chị. Bao nhiêu thứ đó đã khiến chị mạnh dạn bảo Lâm lái xe đưa chị đi miền Trung. Không ngờ bây giờ xe đang đậu giữa rừng, với cơn mưa tầm tã….
Nói xong, bà Hồng xoay người, nhìn qua Lâm. Bàn tay bóp mạnh hơn. Hai gương mặt thật gần, không đối thoại.