VN88 VN88

Địt em anh cảm thấy thật thoải mái – Truyện 18+

Em cổi một cúc áo lạnh, banh rộng vạt áo, cho ông thấy chữ ROBERT TAYLOR màu chỉ đỏ nằm trên áo, ngang trái vú tay trái. “Robert” chồm hẳn người tới phía em, nhìn cho kỹ. Trời ơi, lúc đó tim em muốn ngừng đập, mắt mở thật lớn nhìn kỹ. Chàng đúng là tài tử điện ắnh Robert Taylor, người đã làm rung động cả bao nhiêu triệu quả tim phụ nữ thế giới, trong đó có em. Chàng đẹp lạ lùng, quyến rũ lạ lùng. Đột nhiên, chàng cúi xuống hôn tên chàng nằm trên áo, chỗ vú tay trái ctỉa em. Nụ hôn thật nhẹ nhàng, thanh lịch. Nó chỉ ấn nhẹ vào trái vú. Em ngừng thở hết mấy giây. Toàn cơ thể xốn xang, rung động. Mặt em nóng hực, như ngồi trứớc lò sưởi. Và, em nghe từ bên trong, có cái gì đó tuôn ra một cái ào.

Anh biết gì không? Lồn em ướt như vừa tắm xong. Robert vẫn giữ tư thế chồm tới như vậy, nhìn chòng chọc vào mặt, vào môi em. Chàng cười quyến rũ giống hệt trong phim. Đẹp nhất là hàm râu con kiến. Chịu không nổi hấp lực đó của chàng, em nhào tới ôm chàng, xin chàng hôn say nồng. Cặp môi mà trong phim, Vivien Leigh đã nhắm mắt, tê cứng nửa người, để hai tay chàng tự do ngự trị.

Mưa ào tới. Gió ào tới, cũng lãng mạn với hai đứa trong chòi lá thô sơ giữa rừng. Robert cho tay vào váy đầm, sờ lồn em, em kéo zipper kéo cặc chàng ra bú. Nghĩa là những gì chiều nay em yêu cầu anh làm cho em, hoàn toàn giống hệt động tác em đã hưởng trong giấc mơ hai mươi năm trước. Rồi em ngồi qua
bắp vế chàng, cho cặc vào lồn, ngồi đụ thí xác để nghe mưa gió tràn về làm cây rùng ngả nghiêng.

Hai đứa đụ nhau thật lâu. Em gọi tên chàng. Em ra mất hai lần. Đột nhiên, có vị thần ở đâu không biết, hiện lên, nắm áo Robert kéo chàng xềnh xệch.. và ra lệnh:
– Ngươi phải chết, vì tội hãm hiếp một nữ tu.
Em kêu tên Robert, than khóc, xin vị thần tha chết. cho chàng. Em chạy trong mưa, xuyên rùng, xuyên suốiLúc tỉnh dậy, thì đèn sáng trưng phòng ngủ chủng viện. Quanh giường em có những bạn đồng tu lau mồ hôi cho em, săn sóc em. Mẹ bề Trên nghiêm khắc ra lệnh:
– Sáng mai, bảy giờ, Marie Hồng lên gặp mẹ ở văn phòng.

Em bị đuổi khói viện, hoàn tục. Em không buồn thì chớ, mà còn mừng vui là đằng khác. Vì thà là như thế cho xong. Còn ở nán lại, chằng những mình em hư, mà có lẽ sẽ kéo theo nhiều bạn bè đang “nặng nghiệp” tu.

Hơn hai mươi năm rồi, giấc mơ vàng đó vẫn quấn quýt bên em hằng phút. Và em trở thành người đàn bà “nghiện” mưa. Nghe mưa là em lồng lộn lên, mừng khấp khởi. Như sắp vào rừng hái nấm để được gặp Robert. Chiều nay, lá vàng của rừng mưa, rụng, che đầy kiếng trước. Em đang đụ anh mà mồm thì thào gọi người tài tử đẹp trai của phim “Điệu vũ trong bóng mờ ” ! Robert Lâm ơi ! Anh đụ em đi. Đụ em như mình đã tình cờ gặp trong mơ ! em muốn ra cái thứ ba trước nửa đêm. Đụ hết mình đi, em nhớ quá mình ơi ! Anh cho phép em ngoại tình với Robert trong giấc mơ của em một tỵ nhen?

Lâm sướng quá. Lần đầu tiên chàng được hưởng người đàn bà lãng mạn nhất nước. Nghe chuyện giấc mơ, chàng đã rúng người, vì nó lạ lùng. Đã đi tu mà còn nặng với tình yêu như thế thì kể ra trên đời này, chỉ có Hồng là một. Rồi bây giờ đang đụ với chàng, bà Hồng còn xin phép chàng cho bà ngoại tình, tưởng tới Robert, gọi Robert để nhớ lại chuyện hai mươi năm về trước, dù chỉ là giấc mơ. Lâm hỏi:
– Sáng hôm sau mẹ bề Trên có hạch hỏi gì em trước khi đuổi em ra khỏi Chủng viện?
– Có Bà hỏi: “Mơ thấy gì mà con liên tục kêu tên Robert”

Em thành thật kể lại hết giấc mơ. Bà bâo: “Con đừng buồn. Thượng đế không kêu gọi, thì con cứ về hoàn tục. Xem ra con không thể tiếp tục nghiệp tu. Mẹ đã cho rất nhiều nữ tu hoàn tục trước con. Không có gì xấu hổ đâu ! ” Đã có nhiều bạn tu của em đã hoàn tục? Như vậy đâu phải có mình em là tội lỗi. Em vui khi bước ra khỏi chủng viện vì thế !

Nói xong, bà Hồng tiếp tục ôm Lâm, nắc lên dữ dội, miệng nói thì thào những câu chữ Pháp. Lâm không hiểu gì câ. Hiểu làm gì cho nhọc. Vì bà Hồng đang đối thoại với Robert Taylor nào đó trong giấc mơ ! Chàng chỉ hì hục, tận tình đụ ầm ầm cho Hồng thỏa mãn. Chàng đang đóng vai ông Tây ! Đụ người đẹp trong một chiếc xe sang lộng lẫy, giữa rìlng mưa tầm tã, trong đêm tối, đã là một diễm phúc. Còn được đóng thêm vai thứ hai, cho người đẹp thoả mãn nhớ thương giấc mơ vàng năm cũ, Lâm sướng như ông Tiên. Chàng là tài xế, nhưng tâm hồn cũng lãng mạn, đa tình có thua gì ông vua.

Bà Hồng đã kể kỷ niệm về MƯA mà kể không hết. Sau khi ra khỏi giòng tu, Hồng vẫn ôm giấc mơ vàng, sống với nó từng đêm. Cái lạnh, cái yên tĩnh, và quang cảnh núi đồi Đà Lạt quấn lấy những tâm hồn đa tình. Hồng xin vào dạy một trường tư thục Pháp, chỉ với hoài bão: tìm cho được hình ảnh một Robert Taylor để yêu thương cho thỏa nguyện. Sau. tám tháng dạy học, Hồng đã cặp ngay với thằng học trò trong lớp, tên Philip, 17 tuổi.

Là con Tây, nên dù 17 tuổi, Philip cũng lún phún để chút ria làm dáng. Gương mặt cậu bé có hao hao giống Robert Taylor thật, nhưng không cao ráo bằng,
vì còn nhỏ tuổi. Philip chợt nhận thấy cô giáo Marie Hồng có để ý, và có những cảm tình đặc biệt dành riêng cho chàng. Cho đến một hôm, Hồng gọi Philip
lên trả bài, rồi nàng kẹp mảnh giấy trong tập cậu bé, với giòng chữ lả lơi:
“Mon cher Philip.
Voulez-vous venứ chez moi? J’ ai quelques choses très intéressantes à vous dire. Si vous acceptez mon invitation, veuillez-vous de me voir à 11 heures du matin cette dimanche. On va manger le Lapin sauté au vin et boir Cognac ! ”
Philip mến !

Em có muốn đến nhà cô chơi không? Cô có vài điều thú vị muốn nói với em. Nếu nhận lời, xin em đến gặp cô lúc l l giờ Chúa Nhật này. Chúng ta sẽ ăn thịt thỏ nấu rượu chát, uống rượu Cognac !
Cậu bé sướng tê người, nhìn lên cô giáo Marie, gật đầu. Nhà của Hồng cạnh rừng thông. Hồng mướn đó để ở cũng chỉ vì bị ám ảnh bởi giấc mơ vàng tuyệt đẹp xảy ra hồi còn đi tu. Hồng đã lãng mạn, đa tình, ngoại cảnh ướt át của rừng núi ngoài kia, lại càng khiến nàng thêm nồng nàn tình tứ. Hồng thức day sớm, xuống phố chợ, chuẩn bị các thứ, sẵn sàng noun người tình đầu tiên và cũng là học trò của nàng.

Gần 11 giờ, từ trong bếp, nghe tiếng còi xe gắn máy, Hồng k~o nhẹ tấm màn cửa sổ, nhìn ra. Từ dưới chân đồi, Philip mặc một áo ấm da bò màu nâu đậm, một quần jean, tóc vàng óng, đang lái chiếc Honda trườn lên. Tới sân, Philip vừa dựng xe xong, Hồng chạy ra bất tay, thân mật như nhân tình với nhân tình, chứ không còn là cô giáo với học trò. Phong tục và lễ nghi cửa trường Tây khác hần với trường Việt.

Gió mùa Thu thổi nhè nhẹ, nhưng hơi lạnh cao nguyên làm cả hai rùng mình. Hồng vẫn cầm tay Philip:
– Tưởng là Chúa nhật, Philip bận với bồ bịch, không đến chứ?
– Đã hứa với cô, dù bận mấy, cũng phải đến. Cô có biết, Philip nôn nóng từ đêm qua cho tới giờ này. Đêm qua, hình như Philip chỉ ngủ có vài tiếng.
– Phần còn lại, Philip làm gì?
– Làm gì hả? Đọc bức thư ngắn ngủn của cô, nghĩ đến cô, và muốn gặp cô lập tức. Vì Philip biết cô là người tu xuất !

Hồng giật mình. Điều xấu hổ đó, Hồng chưa từng tiết lộ với ai. Sao Philip biết được? Thấy Hồng băn khoăn, Philip đứng sát vào Hồng, giọng ngọt ngào, trấn an:
– Cô yên tâm ! Philip biết được vì chị của Philip cũng là người tu xuất, tên là

VN88

Viết một bình luận