Đêm nay ngoài trời mưa gió tơi bời. Trong lòng Toàn trái hẳn lại, lửa tình nóng phừng phực. Ngày mai, Ngọc sẽ thi lái xe. “Nhất định phải bợ cho bàng được.” Toàn gọi Ngọc ra phòng khách, viện cớ là để ôn lại những bài thực tập trước khi đi thi. Ngọc không có lý do gì từ chối “hảo ý” này. Nàng nai nịch hẳn hòi chờ ứng biến với “giám khảo” Toàn. Toàn ra lệnh Ngọc ngồi lên loveseat, tưởng tượng đó là yên nệm xe. Anh ta làm mấy dấu hiệu tay, rồi bảo Ngọc tập theo:
– Quẹo trái. Ouẹo phải. Ngừng. Đậu… Ngọc đang cố gắng bắt chước Toàn gần như đúng 100% Nhưng Toàn đâu có bằng lòng dễ dàng như vậy. Anh ta nắm táy Ngọc đưa lên đè xuống:
– Phải như vầy, như vầy… Ngọc có vẻ uể oải quá…
– Ngọc hơi mệt, bởi mấy ngày trước tập nhiều quá, thần kinh căng thẳng…
Vừa trả lời Toàn, môi Ngọc lại trề ra hai hàm răng khép nhẹ vào, đầu lưỡi nhô ra đỏ hói. Rõ ràng là không muốn mà lại khiêu khích người ta. Môi với lưỡi Ngọc như hai bóng đèn dục vọng chiếu thẳng vào mắt Toàn. Tim anh ta đập không đều nữa, hàng rào xảo thuật cố gắng giữ bấy lâu nay bị con lợn lòng phá sập. Toàn nhảy thẳng vào Ngọc như một cái lò xo bật mạnh, miệng thốt mấy lời phều phào:
– Ngọc ơi, Ngọc ơi… Anh yêu Ngọc quá. Cho anh đi Ngọc, cho anh đi Ngọc…
Ngọc giật mình sững sờ, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Toàn ôm ngay eo ếch. Anh ta qụy xuống, đâu úp vào phần dưới thân thể Ngọc. Đèn trong phòng lúc này gán như mờ lại? mắt Toàn phủ một màn tối che khuất cả hổ thẹn.
Thật tình Ngọc không ngờ Toàn lại có thái độ hung hăng đến như thế. Như một kịch sĩ trên sân kháu, mới đàng hoàng thước tấc đó, bỗng phụt đèn màu, ông Toàn chủ nhà trở thành con thú đói khát yêu dương. Giọng điệu ông thầy lái xe chưa đầy nửa phút đã biến đi đâu mất. Bây giờ trước mắt Ngọc là một tội nhân đang khóc lóc xin xỏ “tí ấy.”
Ngọc lắc lắc người cho Toàn lỏng ra, nhưng Toàn cứ ôm lấy mông Ngọc cứng ngắc. IIai cánh tay Toàn như bị điện âm giụt không còn kéo ra được nữa. Ngọc thì rát hình tĩnh, nàng đứng lặng yên. Có lẽ đang vận dụng trí não giải quyết cho êm thỏa cái nạn “làm ẩư’ này. Dù sao thì mình cũng phải đứng, đứng thì mình sẽ ở thế thượng phong. Nếu ngồi xuống hay ngã ra, nguy hiểm hơn nhìêu. Hắn tưởng mình chịu, hắn sấn thêm nữa thì hư hết.
Ngọc càng lắc mông, vòng tay Toàn được dip cọ sát nhuyễn hơn. Cây cột đứng yên đâu có bằng cây cột động đậy? Toàn có cảm giác một con sâu lông mướt bò bò trên hai cánh tay, mắt anh tưởng tượng những bọt xà bông màu đang lơ lửng rôi sa vào con ngươi, dịu dàng và ngứa quá trời. Hôi còn nhỏ se lông ghèn cũng
không tê lê mê như vậy.
Hoàn cảnh Ngọc lúc này thiệt là khó xử. Phải chi nàng ngu muội và hạp nhãn với ông chủ nhà thì “thí mẹ nó một hai phát, ăn nhằm gì”. Đàng này, Ngọc lại không “khoái” Toàn một chút xíu nào. Toàn cựa quậy bao nhiêu, Ngọc ngứa ngáy khó chịu bấy nhiêu. Ngọc chỉ thương hại Toàn, tội nghiệp Toàn, và mang một chút ân nghĩa về cái phòng cho share, về một vài vật chất Toàn cung phụng cho nàng, và mới đây Toàn đã bỏ công bỏ của “dượt” cho nàng thi lái xe. Thi thì chưa thấy đậu, tối nay Toàn đã muốn “đóng dấu” vào bằng lái xe của nàng. Nghĩ nhưvậy, Ngọc phải làm bộ xuống nước nhỏ và dùng nước mắt nhễu xuống, hy vọng làm dịu ngọn lửa tình bệnh hoạn của Toàn. Ngọc cúi thấp xuống, vỗ khẽ vào vai Toàn:
– Anh Toàn à, từ từ chớ anh. Ngọc có tiếc gì với anh đâu, nhưng phải nơi phải chốn mới được…
Toàn vẫn như chưa nghe thấy gì, anh ta dùng đầu chúi nhủi vào hai gọng kềm chân Ngọc. Anh ta lắc lư càng ngày càng Tnạnh, kiểu cái đầu rắn hút vào bụi cây vừa tìm mồi, vừa tránh thú dữ khác.
Nếu là cặp tình nhân yêu nhau ân ái, thì cái cảnh này diễm tình biết mấy. Nhlmg ở đây, một người thì đói khát làm căng, còn một người thì chỉ muốn dàn xếp cho êm thắm. Tiếng nói của Ngọc không lọt được vào tai Toàn lời nào. Tuy nhiên, bàn tay Ngọc vỗ nhẹ nhẹ vào vai Toàn có hiệu quả thấy rõ. Toàn ngước đâu lên, gặp đôi mắt Ngọc rọi xuống. Hai khoé mắt nàng long lanh ướt, không biết bởi cám động hay sợ hãi, khiến Toàn hơi chợt tỉnh. Nhưng Toàn vẫn không đứng dậy được. Anh ta đang “kẹt phé.” Con “bồi bích” của anh đang giương ra nóng hổi (mặc dù không bằng ai, nhưng tự thâm tâm của Toàn thấy nó kỳ kỳ, nó lộ liễu một cách… man rợ! Cái thời còn nhỏ đi học bằng xe bus, lên chỗ đông người, con “bồi bích” của Toàn cọ sát trúng mấy cô nữ sinh cũng giương ra tầm bậy tầm bạ như vậy, báo hại khi xe dừng ngay ở trạm nhà, Toàn không dám xuống xe, mà phải đành đi lố một đoạn đường rồi lội bộ ngược trớ lại.
Đứng lâu quá cũng hơi mỏi cẳng, lắm lúc Ngọc muốn khuỵu xuống, nhưng tưởng tượng lúc ấy Toàn được nước, “nhập nội” kỹ hơn thì ghê quá! Hai chân Ngọc cứ run run vì mỏi mệt, nhưng Toàn cứ tưởng lầm là người đẹp xúc động. Anh ta cho bàn tay du lịch từ trên xuống dưới. Khi tới bàn chân Ngọc, anh ta dừng lại, bóp bóp mấy cái ưu ái quá chừng, cứ như mấy thằng cha đấm bóp giác hơi không bằng. Sẵn dịp này, Ngọc xoay người vùng ra một phát thật mạnh. Toàn chúi người về phía trước, tá hỏa tam tinh, tỉnh cơn điên mê muội. Con mồi xổng nhanh khỏi tầm tayToàn, Toàn đưa mắt lờ đờ nhìn Ngọc có vé tức tối đi vào phòng. Cổ Toàn bỗng dưng nấc nấc lên mấy tiếng đau khổ. Anh ta để người bèo nhèo như thế lết lết vào phòng tấm. Không cần biết nước nóng hay nước lạnh, anh ta mở ra ào ạt với nguyên bộ quần áo đắt tìên vừa mới mua mấy ngày trước, chuẩn bị cuộc tấn công nổi dậy đầu hôm.
* *
Suốt mấy đêm liền sau khi đậu bàng lái xe, Ngọc không ngủ được. Hình ảnh thiểu não của Toàn, cơn đói khát tình dục táo bạo của người đàn ông chủ nhà khiến Ngọc suy nghĩ miên man. Thường thường thì không đến nỗi gì, đằng này Toàn trổ mòi “bạo động” như vậy thiệt là bất ổn. “Ra đi, nhất định phải rời khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt, nhưng đi đâu bây giờ? Thìệt là rối rấm”. Mỗi ìân gặp khó khăn bí lối, Ngọc lại giở “cẩm nang” bói dịch của thầy Phú Sĩ đã ghi chép cho nàng ra đọc.
Lần mò tìm kiếm phía tận cùng của hộc bàn, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn ngủ, mấy dòng chữ viết nguệch ngoạc như dấu chân con dế búng trong hũ tương của thầy: “Trong năm này người nữ gặp bất trắc về nơi ăn chốn ở, phải rời xa nơi đó kẻo có tai ương. Thầy đoán thiệt trúng, Ngọc đang gặp con kỳ đà loại trúng gió cứ theo mơn trớn hoài, kiểu này có ngày sinh tai ách thực. Mấy dòng trong cẩm nang của thầy khiến Ngọc liên tưởng tới câu thòng dặn dò của thầy lúc trước: “Chừng nào kẹt lắm, đến nhà thầy ở tạm, tháy luôn luôn có một phòng trống dành cho người đang trong cảnh khó xử, Nhớ tới đây, mắt Ngọc sáng rực lên, thiếu điều muốn đốt cháy chăn nệm giường. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu cạp điều. Thầy Phú Sĩ quả là kỳ tài, giỏi cả quá khứ lẫn vị lai, còn biết rành người ta sẽ gặp bất trắc về nơi ân chốn ở.
Ngọc còn nhớ thêm, thầy cũng từng nói: “Số nàng có Mả Tế Bân, nghĩa là hễ gặp chuyện khó khăn thì có quới nhơn phò trợ.” Qưới nhơn trong trường hợp này đúng là thầy. Ngọc xè bàn tay yếu đuối, mong manh, đánh đét vào đùi một phát, tự sướng ên một mình. Nhờ thầy, mình đã được soi sáng con đường tương lai. Nàng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, giải quyết theo hướng thầy chỉ là chắc ăn lắm rồi.
Lợi dụng lúc Toàn không có mặt ở nhà, Ngọc run run bấm số điện thoại của thầy Phú Sĩ:
– A-lô, xin cho gặp thầy đi.
Đầu giây bên kia có glọng eo éo nhừa nhựa trả lời:
– Ai đó? thầy đây?
Ngọc mừng húm thiếu điều cà lăm:
– Em là Ngọc đây thầy?
– Ngọc nào vậy?
Sợ líu lưỡi Ngọc phun một hơi vào máy:
– Ngọc, bạn Loan lúc trước thầy coi đó, thầy nói em sẽ gặp bất trắc về nhà cửa đó…
Bên kia đâu giây có tiếngvỗ tay vào trán phèm phẹp:
– Phải Ngọc trắng trắng, một con, không chồng đó phải không?
Ngọc ngưng nửa giây, nuốt ực nước miếng, thán phục cái tài nhớ dai mà còn nhớ cả chi tiết của thầy. Ngọc nói hấp tấp:
– Thầy coi em đúng quá thầy ơi, bây giờ em cần dọn nhà gấp…
Tới đây, Ngọc nghe có tiếng reng nho nhỏ xen vào máy của thầy.
– Chờ, chờ thầy một chút.