VN88 VN88

Hãy cho em lên đỉnh đêm nay đi anh – Truyện 18+

“Xe Đạp” là một sòng bạc lớn có hạng ở vùng Nam Cali. ớ đây người ta tổ chtíc đỏ đen theo kiểu nửa Mỹ nửa á Đông. Có nghĩa là nếu muốn giải trí vui chơi qua ngày tháng: Năm mươi xu, một đồng thì đánh phé Mỹ, nơi khu vực mà dân trong làng cờ bạc gọi là “cờ bạc retire,” với số vốn năm chục, một trăm đô, khách chơi có thể kéo tới kéo lui từ tối tới sáng. Còn muốn nặng phần sát phạt, đánh đấm tơi bờl hoa lá từ chết tới bị thương thì nhảy vào vùng “tam glác tử thần.” ơ đây vốn liếng không có giới hạn. Nãm chục cũng được mà một trăm ngàn cũng xong. ông thần đen đỏ sẽ là trọng tài quyết định sự sống chết của khách chơi, với những môn chơi như bài cào, binh bảy lá hoặc bài cẩu.

Trong khi nhà báo Tuấn Vũ tìm chỗ đậu xe, thầy Phú Sĩ đưa mắt đảo quanh một vòng khu vực cờ bạc phía ngoài. Cảnh người vô ra tấp nập rộn rịp kinh khủng. Nơi một góc bãi đậu xe, thầy Phú Sĩ mới nhìn kỹ khung đèn hình chit.,cxe đạp lấp loé ánh sáng. Những bóng đèn màu Xanh xanh đỏ đỏ chạy vòng quanh như một chiếc dây sên cực kỳ linh dộng. Ai thấy cảnh khiêu gợi đó cũng muốn nhào lên cỡi. Chữ “Xe Đạp” từ ngày có sòng bạc này, vô tình đã không còn mang nguyên nghĩa “xe đạp” nữa, mà đã trở thành danh từ chung là “cờ bạc”. Người ta gọi nhau là “dân Xe Đạp”, “đi Xe Đạp giải sầu”, “thần Xe Đạp giúp trúng sô”, hoặc lên “Xe Đạp tự vận”. Nói chung chung, “Xe Đạp” đã trở thành nơi tạo ra rất nhìêu huyền thoại.

Thầy một trự Việt Nam từ cửa sòng bạc đi ra, nhà báo Tuấn Vũ dã rề xe theo. T’hầy Phú Sĩ là dân mới tới chưa rành mánh khóe tìm chỗ đậu xe của dân nhà nghề.
Thầy hỏi nhỏ Tuấn Vũ:
– Theo nó chi vậy?
– Thì nó đi ra mình mới có chỗ trống mà đậu. Với lại hên xui là do thằng này.

Thầy Phú Sĩ lại càng ngạc nhiên thêm về câu thòng của Tuấn Vũ. Thầy là dân bói toán đẩy một bụng, mà chưa dám dùng tài năng phán quyết hên xui, thằng cha này có cái gì mà Tuấn Vũ lại trông vào nó định lượng đỏ đen được? Khách chơi đi rất từ tốn tới dãy cuối cùng của bãi đậu xe, khiến Tuấn Vũ phải lái thật chậm rề theo. Hiểu ý nhau, khách lấy tay chỉ về phía đậu xe của anh ta. Tuấn Vũ vọt miệng:
– Khá không bạn?
Khách cười, đưa ngón tay cáí chỉ lên trời. Tuấn Vũ cũng cười theo đáp trả. Anh quay sang phía thầy Phú Sĩ:
– Nhìn thằng chả đi từ tốn, đâu ngẩng cao, hít thở không khí đêu nhip, mình biết là thằng chả thắng rồi.

Cái lối lý luận quá dễ dãi của Tuấn Vũ khiến thầy Phú Sĩ không hài lòng. Thứ nhất là chạm tự ái nghe nghiệp của thầy, hơn nữa, cái cách coi tướng của Tuấn Vũ không có một căn bản nào như trong quyển Tướng Mệnh Kiêp Cô của thầy, bởi vì nó nghịch lý rõ ràng. Người may mắn thường bước đi rất nhanh, có phần hấp tấp vội vã để tránh cảnh người khác theo xin tìên hoặc đòi nợ. Còn đíệu bộ thằng cha khách này, vừa từ tốn, vừa ung dung nhàn nhã, về mặt tâm lý thì hắn bình tĩnh quá. Thầy thầm nhủ: “Dù sao Tu(ìn Vũ cũng trúng, bằng chưng là người khách này tươi cười và chỉ ngón tay cái lên trời.”

Người khách mở mây xe lui ra, Tuấn Vũ cho xe trám vào ngay lỗ trống. Trước khi khóa xe, Tuấn Vũ nhìn kỹ lại con sốghi thứ tự chỗ đậu xe bằng sơn trắng dưới đất. Tuấn Vũ đọc lớn:
– Số 28.
Nghe vậy, thầy lại nghl lằng Tuấn Vũ muốn nhớ nơi đậu xe để khi trở ra dễ tìm. Thầy hỏi:
– Ở đây đâu có bao nhiêu xe mà phải cẩn thận như vậy.
Tuấn Vũ đập nhẹ vào vai thầy:
– Không phải vậy đâu ông ơi! Mmh muốn coi con số này hên hay xui tối nay.

Một lần nữa, Tuấn Vũ lại xen vào nghề nghiệp của thầy. Nhưng tò mò, thầy muốn biết Tuấn Vu luận giải kiểu nào. Thầy hất mặt về phía Tuấn Vũ:
– Sao?
Tuấn Vũ tuôn ra một hơi:
– Bình thường con số này “bừ’, nghĩa là mình “tiêu tùng”. Nhưng trong trường hợp người khách này vừa thắng bạc, anh ta sẽ biến âm thành dương, dương thành âm. Nhờ cái hơi hám đó, “bừ’ sẽ trở thành “chẵn”, có nghĩa là mình đi một về hai.
Tuấn Vũ nhấn mạnh:
– Có lý lắm, có lý lắm…
Thầy Phú Sĩ lại một phen nhức đầu nữa. Bởi nghề coi sốt heo “Dịch Số Học” cũng là nghề của thầy. Không thể nào lý luận kiểu “bài chòi” ba phải như Tuấn Vũ
– Được.
Thấy thầy trầm ngâm, bây giờTuấn Vũ mới chợt nhớ lại thầy Phú Sĩ là thầy bói, mà nãy giờ mình lại “múa rìu qua mắt thợ.” Tuấn Vũ hỏi lại:
– Theo thầy thì thế nào?
Thầy Phú Sĩ không trả lời, móc gói thuốc đang hút dang dở ra hút một điếu, xong thầy trút ra tất cả các điếu còn lại trong bao, đếm chậm rãi:
– Nãy giờ bạn chỉ nói về ngoại vật, ngoại cảnh. Theo Dich lý, nếu muốn tìm hên xui, đoán quẻ, cần phải coi cái điềm có từ nơi chính mình. Như bao thuốc này, nó ở trong túi của mình, từ nhà mang lên tới đây. Nó thuộc về mình. Đếm số điếu thuốc xong, coi giờ giấc…

Tới đây, thầy đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ Longine vàng khè nơi cổ tay:
– Bây giờ là gần tám giờ tối, giờ Dậu…
Thầy bấm bấm mấy lóng tay:
– Giờ Dậu, mà số thuốc trong bao là chín điếu.
Thầy dừng nói, suy nghĩ.
Tuấn Vũ thấy thầy bóp trán có vẻ quan trọng, anh ta há hốc mồm nhìn, chờ thầy phán kết quả. Đột nhiên, thầy búng tay cái chóc:
– Thuận rồi, thuận rồi…
– Thuận là sao thầy? Tuấn Vũ hỏi tới tấp.
Thầy chậm rãi, đôi mắt mơ mơ màng màng:
– Quẻ này là quẻ Kim Côi, trước thua sau được.
Tuấn Vũ thở cái phào. Anh ta nắm tay thầy kéo thẳng vào sòng bạc. Đầu tiên Tuấn Vũ đưa thầy đi vòng vòng mấy bàn đánh bạc. Thiên hạ sát phạt nhau chí chóe. Đa số là phụ nữ, người nào người nấy mặt mày xanh lè xanh lét, ảnh hưởng của ăn ngủ thất thường. Một bà sồn sồn, độ chừng có quen với Tuấn Vũ qua mấy lần đánh chung mâm. Bà ta đang ngồi bàn chơi phé bảy lá.
Bà ngoắc Tuấn Vũ dừng lại:
– Chơi hôn? Thế chỗ tui nè!

VN88

Viết một bình luận