VN88 VN88

Hãy cho em lên đỉnh đêm nay đi anh – Truyện 18+

Đến đây thầy Phú Sĩ xoay người lại phía em Bích Loan. Thầy ngắm nghía theo kiểu mua heo:
– Chà, con nhỏ cũng ngon cơm quá cỡ.
Tuấn Vũ không trả lời, nheo mất:
– Phải ngon cơm mới được. Mà ở đây không phải một mình em, nhìêu chi “quý phái” hơn nữa, mà hễ thua rồi thì xả láng hết.

Chuyện cờ bạc tới giây phút này đã chạy ra khỏi thầy Phú Sĩ. Câu chuyện đang bàn với Tuấn Vũ mới là tiêu đề chính.

Hai người kéo nhau lên Restaurant phía trước, vừa đếm tìên vừa “tính” việc tương iai. Trên chiếc bàn vuông ngồi phóng mắt thấy được mâm bài, ở đó thiên hạ đang dốc hết tâm thần tranh đua đỏ đen. Thầy Phú Sĩ và Tuấn Vũ lúc này giống hai kẻ đắc thắng đứng trên bờ nhìn người đi biển. Phía dưới lao xao chuyển động quá chừng, có lúc nín thở im lìm, có lúc hú lên, la lối. Thật là một hoạt cảnh vừa não nùng vừa kích thích.
Tuấn Vũ lên tiếng trước:
– Ăn đi thầy. Mấy đồng lẻ tẻ xài chừng nào cho hết?
Thầy Phú Sĩ tò mò:
– Ở đây mình trả bằng mấy đồng “chíp” được không?
– Dư sức qua cầu. ở đây mấy đồng đó là tiên mà.
Thầy Phú Sĩ móc túi ~:a đếm số “chíp” mà lúc thắng Tuấn Vũ đưa thầy cất. M(~ý đồngxanhxanh tím tím trắng trắng, vô tri vô giác được bàn tay thầy nâng niu thật kỹ: Loại một đồng, năm đồng, hai mươi lăm, một trăm…Thầy để nhẹ lên góc bàn, lẩm nhẩm. Tuấn Vũ vội vàng ra hiệu bằng mắt:
– Thầy cất vô đi. Để người ta thấy không tốt…
Thầy Phú Sĩ cảm rất nhanh câu nói này. Thầy lùa mấy đồng “chíp” vô túi trở lại. Đi một bước đàng học một sàng khôn. Tuấn Vũ là dân “ăn cơm tháng” ở đây. Khi thắng khi thua, nhưng thua thì nhìêu hơn, và theo cái “tục lệ ờ đây, hễ thua thì phải tìm cách gỡ gạc. Cách duy nhất là kiếm “phe ta” thắng, mượn tìên. Rồi đến những ngày phe ta thua, phe ta sẽ lùng kiếm người nợ đòi tìên lại. Tuấn Vũ thuộc loại thiếu khá nhiều nợ. Nhưng tâm lý của chàng là muốn “ơ”. Bởi vậy, lúc thầy Phú Sĩ mang “chíp” ra ngồi đếm, lại ngồi chung bàn với Tuấn Vũ, lỡ có tay chủ nợ nào thấy được, nhào vô, thì bi hài kịch xảy ra. Người thắng bao giờ cũng nói là thua. Lúc đi đổi tìên phải nhìn trước nhìn sau coi có “phe địch” gần ớó không mới đổi. Phe địch ở đây là mấy bạn bè cờ bạc quen biết đang bại trận. Họ rình rình chỗ đổi tìên để “kiếm chút cháo”, làm bộ gãi đầu gãi tay, nhìn quen nhìn biết. Nào là đồng quê, đồng trường, đồng nghiệp, đồng tâm, đồng tình, đồng chí… tùm lum đồng, đê có cái cơ “chấm mút” tí tìên còm. Thực ra, những gợi chuyện
bất đắc dĩ như vậy chỉ qua cũng do một chữ đồng: đồng tiền.

Đớp xong chai bia, máu trong cơ thể chạy đều hòa trở lại. Thầy Phú Sĩ để riêng cho Tllấn Vũ suy tư. Thầy phóng tầm mắt xa nhìn tới cái mâm bài có Bích Loan đang ngồi. Cô gái Phi lai Việt bây giờ chờn vờn trong trí não thầy. Thiệt là hấp dẫn. Chà, nếu được của lạ đó mà ôm áp thì “đã” cỡ nào. Thầy quay sang Tuấn Vũ đinh gợi chuyện, nhưng thấy Tuấn Vũ đang bắt chuyện với một phụ nữ phía bên kia bàn. Thầy lắng nghe cô gái hỏi:
– Khá hôn anh Vũ? Trông anh tươi tỉnh quá?
– Bữa nay mình hổng có chơi, đưa người bạn lên thử sức thôi.
Tuấn Vũ chỉ tay về phía thầy Phú Sĩ. Không đợi cho cô gái hỏi tiếp, Tuấn Vũ giới thiệu luôn:
– Bạn chí cốt của anh đó Hồng.
Thầy Phú Sĩ gật đầu chào nhẹ cô gái, mỉm cười xã giao. Lạ thật, đàn bà ớ đây sao như trong liêu trai, cô nào cô nấy xanh xanh trắng trắng, tóc tai bù xù, ăn nói
mạnh bạo. Tuy nhiên, vẫn có vẻ khiêu gợi rất riêng tư.

Đớp xong một chầu cho ấm bụng, Tuấn Vũ và thầy Phú Sĩ trở lại sòng. Hai người đến đứng phía sau lưng Bích Loan, nhìn thiên hạ sát phạt nhau. Trong khi Tuấn Vũ theo dõi mấy lá bài thì thầy Phú Sĩ chỉ chù ý tới Bích Loan. Cái vẻ đẹp Phi lai Việt của nàng trong hoàn cảnh nào cũng toát ra hơi hám đặc biệt, nhất là Bích Loan lại mặc chiếc áo hở ngực. Đứng phía sau để “địa” tới, thầy Phú Sĩ đổ mồ hôi lúc nào không hay. Nhớ lời Tuấn Vũ hồi nãy, “đàn bà con gái ở sòng bài, hễ thua rồi thì xả láng hết.” Thầy Phú Sĩ vái thầm trong bụng cho Bích Loan thua càng nhanh càng tốt, để coi nàng “xả láng” cỡ nào.

Bỗng Bích Loan đập tay xuống bàn cái rầm, làm thầy Phú Sĩ giật mình, tưởng em phát giác ra mình đang nhìn lén. Nhưng không phải vậy. Bích Loan vừa thua một ván bài khít nút. Nàng tức mình đập tay cho đỡ khổ. ến lượt Bích Loan được làm “Bank”, Dealer hỏi nàng có ô-kê hay không. Bích Loan đưa tay ra dấu “chờ một chút.” Nàng móc hết tìên trong túi ra, kể cả số tìên trên mâm bài, vỏn vẹn chỉ có một trăm mườl đồng. Nhìn phía ngoài các tay con, ai cũng đặt rất “cộm.” Cái lệ đánh bài ở đâu cũng vậy, hễ thấy ai đang xui, người ta tấn công tới tấp. Số tìên một trăm mười đồng làm “Bank” của Bích Loan không thấm vào đâu.

Thầy Phú Sĩ đứng sau lưng người đẹp, nổi máu gà, móc ra năm trăm tìên “chíp”, đặt xuống cạnh đống tiền của Bích Loan. “Anh hùn với em”. Hành động của thầy Phú Sĩ chớp nhoángquá khiến cho Tuấn Vũ chưng hửng, dịnh dừng tay chặn thầy lại nhưng không kịp. Tuấn Vũ trách:
– Thầy làm gì vội vã vậy? Phải coi nước coi cái rồi mới đánh chứ?
Thầy Phú SI phóng ra một câu xanh lè:
– Phần này tính vào tiền riêng của tui. Ăn thua tui chịu. Khôgn có tính vào phần hùn của tụi mình.

Bích Loan quay đầu nhìn lại thầy Phú Sĩ, gật gật đầu thán phục. Thầy Phú Sĩ cười đáp với nàng, ngụ ý: “Cứ đánh đi, có anh bao sau!” Máu cờ bạ trong người thầy bây giờ đã lùi mất, còn lại là phần máu “dê” đang tung hoành hoạt động. Mặt thầy từ xanh chuyển sang hồng. Hai lỗ tai giựt giựt. Quả thực, từ hồi làm nghề coi bói tới giờ, thầy Phú Sĩ “thịt” cũng rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa có dịp nào chung đụng với phụ nữ lai như nàng Bích Loan, cho nên khi được Tuấn Vũ kể sơ lai lịch của cô gái Phi lai Việt, thầy Phú Sĩ chấm ngay. Thiên thời, địa lợi, nhâ hoà, ở hoàn cảnh này thầy đã thấy mình được hai: Nhân hoà và địa lợi. Nhân thì đã dó Tuấn Vũ môi giới. Địa lợi là sòng bài, nơi chốn ăn chơi “xả láng sáng về sớm.” Bây giờ chỉ còn thiên thời là hy vọng đưa em vào hạ. Hùn với Bích Loan để đánh đấm, nhưng thầy chỉ mong huề gây cảm tình với người đẹp, chớ nếu thắng, Bích Loan lại mê chơi, có nhiều tiền thì thầy khó lòng đặt điều kiện với em lắm.

Mong ước của thầy Phú Sĩ quả nhiên được “trời không phụ”. Hai ván làm “Bank” của Bích Loan ăn qua chung lại, không hao hụt, cũng không mất thêm đồng nào. Bích Loan cầm năm trăm chung lại thầy. Một trăm mốt tiền vốn của nàng, Bích Loan đặt một phát cho ván bài kế tiếp, vừa đặt nàng vừa nói với thầy:
– Bữa nay xui quá, đánh một ván chót cho rồi.

Lời nói Bích Loan thiệt là “linh thiêng”. Bảy lá bài bắt lên, lạngquạng không đâu vào đâu. Nàng binh đường “mậu thầu, mậu vĩ”, coi nhưcúng cô hồn. Bích Loan râm thầm. Khỏi lật bài, Bích Loan cũng biết mình hết tìên, bởi nàng đứng ở tụ đấu tiên (action), không chạy đâu cho khỏi. Nàng vươn vai, vẻ chán chường, xin thầy Phú Sĩ điếu thuốc. Thầy Phú Sĩ đưa tay ấn nhẹ vào vai nàng, đê nghị ngồi xuống lại:
– Em lấy một trăm, đánh tiếp một ván nữa xem sao. Vừa nói thầyvừa đếm bốn đồng “chíp” loại hai mươi lăm đồng, đưa cho Bích Loan.

Bích Loan dụi tắt điếu thuốc một cách rất nhà nghề. Nàng ngồi ngay ngắn trở lại. Đưa bàn tay mặt nắm lấy tay thây ra đìêu thân thiện và quyết đấu. Ván bài này
Bích Loan có đôi bảy với đôi xì, nếu trung bình mà tính thì thuộc loại bài lớn nước. Nàng binh xong, thớ một hơi khoan khoái, chờ đợi.

VN88

Viết một bình luận