VN88 VN88

Hãy cho em lên đỉnh đêm nay đi anh – Truyện 18+

Ngọc ôm chiếc máy tựa cứng vào cổ, để thầy nghỉ xả hơi. Bên đây, thầy Phú Sĩ để máy xuống, đi vào buồng tắm rửa mặt. Thầy không quên soi vào gương ngắm mặt lại Ngọc nghe có tiếng húng hắng trong máy, biết thầy sắp sửa tiếp chuyện lại. Nàng vểnh lỗ tai cố nghe.
– Thầy xong rồi đó, Ngọc nói đi. .
– Lúc trước thầy nói nhà thầy có phòng trống, bây giờ cho em share chỗ đó được không?
Thầy không trả lời ngay, ra chiều suy nghĩ:
– À, à cái chỗ đó hả? Được, được. Mà chừng nào tới?
Ngọc mừng rộ lên, nàng cười thỏa mãn với ống điện thoại vô tri:
– Ngày mai được hông thầy?
– Ngày mai hả, ờ thì cứ tới đi, nhớ báo cho thầy biết trước nghen!
Lúc này phải chi có thầy trước mặt, Ngọc sẽ bâu vào cổ, vào vai thầy để tỏ thái độ tri ân. Nhưng chỉ là tiếng vi vi theo vô tuyến điện vọng lại. Ngọc đành “cám ơn, cám ơn thầy.”

Buông ống điện thoại, Ngọc khoái tỉ, nằm bật lên giường, mối ưu tư vê chuyện nhà cửa bay biến vào khoảng không. Ngọc thấy nhẹ hẳn người, tưởng tượng như mình đang trần truồng lơ lửng trên chín tầng mây. Bốn bức tường như có những bàn tay vô hình vói ra bắt tay nàng thân thiện. Chiếc gối dài vô tri nãy giờ nằm nghe chủ nói chuyện, được Ngọc ôm cứng vào lòng. Ngọc dúi mặt vào đó che dấu một cái ngáp. Cơn buồn ngủ kéo tới, ru Ngọc nặng nề, nhưng Ngọc vẫn chưa chịu buông xuôi. Nàng bắt đầu ngồi dậy lục lạo mớ quần áo vất bừa bãi trong phòng. Trí Ngọc hoạt động một cách tích cực. Nàng vẽ ra những sắp xếp, cái nào cho vào chỗ nào, cái nào phải vứt đi. Dụng ý của Ngọc là chỉ mang theo những đồ nhẹ, tối cần cho việc ra đi.

Còn nữa, phải xử sựvới Toàn như thếnào đây? Mấy ngày qua, anh ta dường như hổ thẹn mỗi lần gặp Ngọc. Người Toàn đã là đà, sau vụ “làm ẩư’ thất bại, anh ta có vẻ “nhão” hơn. Toàn đang dùng thếvõ “bi thảm” hầu Ngọc mềm lòng. Mà Ngọc mềm lòng thiệt, mềm tới độ nàng tính nước rut lui, chuồn êm khỏi nhà ông chủ đáng thương. Dù sao cũng phải báo cho người ta mấy lời. Tiện nhất là sáng hôm sau, trước khi lên đường để lại cho Toàn mấy lá thu. Nghĩ vậy, Ngọc ngồi vào bàn viết:
“Kính anh Toàn. Ngọc có người bạn gái mới quen, Ngọc dọn về ở chung với cô bạn cho có chị có em. Ngọc nghĩ rằng đi như vậy là đột ngột, khiến cho anh có thể buồn Ngọc, nhưng chẳng thà vậy còn hơn. Ngọc thấy mấy lúc gần đây, giữa mình với nhau có nhiều chuyện bất tiện quá. Nói ra thì khó, mà nếu dây dưa thì không tốt đẹp gì. Biết rằng bên Mỹ này lúc vào lúc ra đều phải thưa trình với chủ nhà, nhưng Ngọc vốn dĩ coi Toàn như một người anh. Ngọc đi, chỉ mang theo đồ đạc cá nhân của mình, tuyệt nhtên không đụng chạm một thứ gì khác của anh cả. Nếu anh có giận Ngọc, cũng xin anh tha thứ. Chìa khóa phòng, Ngọc trao trả lại anh, treo nơi tường, cạnh tấm lịch. Khi nào có số phone mới, Ngọc báo cho anh biết. Xin anh thông cảm cho Ngọc.”

Thơ viết xong, Ngọc đọc đi đọc lại nhiều lầ. Nàng rất hài lòng với lời lẽ trong ấy. “Chỉ viết như vậy thôi, không làm sao khác hơn nữa được.” Dù sao, mấy tháng ở nhà Toàn, Ngọc cũng được giúp đỡ một ít về tìên nhà cửa. Cái bằng lái xe có được cũng nhờ Toàn. Ngặt nỗi, anh chàng này “mám sực” quá, thấy người ta không nói tưởng là chịu đèn nên ra tay vội vã, dồn dập, nhiều khi thô bạo. Rời khỏl nhà Toàn, hành động này như một trả lời: “Không chlu đâu, không chịu đâu, tha đi cho em nhờ.”

Lá thư nhét nơi cửa phòng Toàn, hành lý đơn giản đã sắp sẵn. Chiếc xe cũ của người bạn gái đã chực phía trước cửa. Như thế đối với Ngọc là đã đủ lắm rôi cho việc dời chỗ ở của nàng, không có gì phải luyến tiếc. Mấy tháng ở nhà Toàn cho Ngọc thêm một số kinh nghiệm về cuộc đời ở share phòng, vui buồn lẫn lộn. Thực ra buồn thì nhìêu, còn vui thì không có bao nhiêu. Những phìên toái, ngắt véo rờ rẫm bậy bạ của Toàn đối với Ngọc coi như đã qua trang.

Sợ Ngọc tìm không ra nhà, thầy Phú Sĩ đứng đón trước cổng. Thầy nép mình cạnh một cụm hoa hồng, tay đưa ngang trán che ánh nắng buổi sáng đang chiếu thẳng vào mặt. Mắt thầy không được đẹp mấy, nay hí hí lại trông thiệt là quái đản.

Xe ngừng chưa kịp tắt máy, Ngọc đã vẫy chào thầy, nàng cúi đầu xuống, e ấp ra điều cảm động. Cũng may có Loan đi theo. Con nhỏ rất tin bói toán, lúc trước nhờ nó dẫn đi coi bói mới quen được thầy. Nay nó lại dọn nhà giùm. Đời Ngọc có “Mả Tế Bần” thiệt, hễ cùng quẫn là có gười trợ giúp.

Thầy đưa Ngọc đi vòng phía hông nhà, đến nơi có cái cửa màu xanh. Thầy chậm rãi nói:
Phòng này của em đó.
Ngọc chưa kịp bước vào, thầy tiếp:
– Phòng này để trống lâu rồi, chỉ có người đàng hoàng thầy mới cho ở đây thôi…
Ngọc ngước nhìn tháy, cười cảm động. Căn phòng thiệt khang trang, màu sơn còn mới toanh. Bộ nệm và bàn ghế đã được dặt sẵn nơi đó rất trật tự.
Ngọc đi một vòng nhỏ, mở tủ đựng quần áo xem xét, một cái robe mầu hồng còn treo lơ lửng trong ấy. Ngọc ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, có cái áo của ai trong đó thầy?
Thầy Phú Sĩ bình tĩnh, móc cặp kiếng đeo vào mắt nhìn:
– A, cái này của cô thơ ký, lúc trước cô ta nghỉ trưa ở đây chắc lại bỏ quên chứ gì…
Không để cho Ngọc thẩm vấn thêm, thầy tiến tới cửa sổ xăng tay áo lên một chút, vô tình để lộ một mớ lông tơ đang dán sát vào lớp da trắng. Thầy gắng sức kéo cánh cửa sang bên. Một luồng gió thoang thoảng từ ngoài tống vào.

Trong khi đó, Ngọc đang vơ vẩn so sánh căn phòng này vơi nơi ở cũ. “ở đây có phần thoải mái hơi nhìêu.” Nhất là nhìn người chủ nhà, một ông thầy còn trẻ với đầu óc uyên bác, hiểu được quá khứ vi lai, màu áo nâu đà thầy mặc trông trâm mặc lạ lùng, nêu thầy ít cười hơn một chút, cái mép miệng không bi kéo bành ra thì không còn chỗ nào chê cả.
– Thôi chuẩn bị mang đồ đạc vào đi, trưa rôi. Thầy ra lệnh.

Ngọc đi trở ra xe mà lòng còn hậm hực. Ý nàng muôn được quan sát toàn căn nhà, phòng tắm, nhà bếp… nhưng bị thầy hối thúc nên đành ngoan ngoãn vâng lời. Hơn nữa, trong lúc túng cùng, có ngươi cho về ở ngay, không ra đìêu kiện gì là sướng lắm rôi, đâu dám đòi hỏi.

Trong khi Ngọc hì hục khiêng mấy bị quần áo, thầy đi vòng ra pha trước tiếp một người khách phụ nữ thập thò chờ coi bói.

Thằng Tuấn, con Ngọc, tới chỗ lạ cũng hơi khớp. Nó leo lên giường ngôi yên lặng. Nó thắc mắc không hiểu tại sao mẹ nó làm gì mà cứ đổi nhà hoài cho rắc rối.
Ngọc biết tâm trạng con. Nàng bỏ chiếc vali cuối cùng xuống sàn nhà, vỗ đâu con an ủi: “Chắc mình sẽ ở đây lâu đó Tuấn.”

Lợi dụng lúc thầy đang coi bói phía trước, Ngọc lục lạo mấy cãn phòng bên cạnh. Phòng nào cũng thấy thầy đóng kín. Mùi hương trầm đâu đó tỏa ra thơm phức.

Nhà thầy ba phòng ngủ với một phòng khách rộng, thầy dùng cãn phòng lớn cạnh phòng ngủ thầy để làm nơi coi bói. Phòng ngủ của thầy cửa sơn màu vàng, có đán hình bát quái ngay chính giữa. Ngọc nhớ tới câu chuyện nghe được còn nhỏ về mấy ông thầy bói, nếu ông nào đạt được lẽ âm dương thường thường là có bùa trừ tà. Ngọc liên tưởng tới thầy Phú Sĩ, chắc thầy cũng đang trấn cái gì đó ghê gớm lắm.

Nhà thầy tuy rộng nhưng chỉ có một phòng tắm, phía trong lau chùi sạch sẽ. Ngọc lớ ngớ nghĩ: “Không biết ai lo cho thầy mà khang trang quá vậy?” Có mùi dầu thơm hăng hắc từ trong bốc ra, làm Ngọc nhảy mũi một phát. Tự dưng nàng rùng mình, nhà chỉ có một nam một nữ, coi bộ quạnh hiu quá? Nhưng rồi nàng tự trấn an: “Người ta là thầy, nổi tiếng nghiêm nghị đoan trang, có gì mà phải sợ? Hơn nữa, nhà thầy rộn rịp khách khứa suốt ngây, có gì đâu mà lo?” Nhất là nhìn bộ bà ba đồng phục mần nâu sòng của thầy, biết ngay con người đạo hạnh. Loan cũng đã từng nói với Ngọc: “Thầy tu đó mày?”

Mặc dù căn phòng mới có sẵn giường nệm, bàn ghế, nhưng với mớ hành trang ít ỏi của mẹ con Ngọc, vẫn có một cái vẻ gì trống trơn lắm. Ngọc nhớ tới cái Tivi màu mà Toàn mua để trong phòng nàng lúc trước, đâm ra tiếc. Nàng bấm tay tính toán số tiền Welfare mà cơ quan xã hội cho nàng hàng tháng thật khít khao, nếu cứ trông vào đó không làm thêm ra được đồng nào khác, biết chừng nào mới mua được bộ máy truyền hình và video để khi rảnh rỗi coi phim Tàu với người ta? Nghĩ tới đây, Ngọc muốn chạy đi tìm ngay thầy Phú Sĩ nhờ thầy bấm cho một quẻ coi chừng nào mình khá, chừng nào mình mới có căn nhà riêng? Hai đìêu mơ ước này dính thêm với ý nghia: “Chừng nào mình mới có một cuộc đời mới đây? Đời mới của Ngọc là một tấm chồng cho ra hồn, một người đàn ông đứng tuổi không có vợ, hoặc vợ chết, có công ăn việc làm hẳn hòi, biết thương yêu vợ và con riêng của vợ. Bất chợt, Ngọc nhìn vào chiếc gương nhỏ nơi nhà bếp. Tóc nàng vẫn còn đen, mặc dù hơi rối, nhưng mướt và nhuyễn vô cùng. Ngọc liêm liếm vào môi, màu hồng ửng lên coi cũng còn nức nở quá lắm. Cúi xuống nhìn vào ngực, hơi thở nàng bối lối, khiến lồng ngực phập phồng, nhấp xuống nhô lên. Tự nàng cho điểm lấy mình: “Cũng còn trên trung bình?” Ngọc bắt chước mấy người đàn bà trong lớp học, thường chấm điểm lẫn nhau. Ngọc thuộc về loại trên trung bình, có nghĩa là khá. Đàn ông nào có chút máu “hăng” khi dòm ngó là muốn nhào vô liền!

VN88

Viết một bình luận