Nga ngồi nói chuyện với ông Tư tới chợp tối, mẹ nàng cũng qua. Cả hai mẹ con ngồi rầu rĩ, lo lắng. Bố Nga đã được đưa qua nhà dì Tám cùng với một số quần áo, đồ đạc dùng hàng ngày. Nhà nàng khóa cửa bỏ trống như lời Song dặn. Tới khuya Song vì~, mọi người mừng rỡ xúm lại. Học trò đã về hết, chỉ còn Nga, mẹ nàng và
thằng Tào. Song vừa bước vô nhà, ông Tư lụp chụp hỏi ngay:
– Sao chú Song, thằng Tâm thế nào rồi?
– Dạ nó không sao, bất tỉnh vì bi đánh trúng huyệt đạo ê ẩm vài ngày là hết. Người đả thương nó phải là tay võ nghệ khá mới ra đòn chính xác như vậy được. Thằng Tâm học nghề ở đây cũng không lâu lắm, nhưng tôi dám chắc nó đâu có đến nỗi tệ để cho người ta đánh vô huyệt đạo.
– Bởi vậy cháu mới nói đich thủ là tay khá. Mẹ Nga lo lắng hỏi:
– Chú Song ơi, cho tui hỏi thằng Tâm bây giờ ở đâu hả chú?
Đáng nhẽ thì thằng Tâm bị giải đi Quân Vụ Thi Trấn để làm thủ tục đưa nó về quân lao, ra tòa án quân sự vì trốn quân dich. Nhưng cháu lãnh nó ra, dấu ở một
nơi, để xong vụ này rồi tính sau.
– Chú Song ơi, chú làm ơn giúp giùm tụi tui, tội nghiệp. Tui có một đứa con trai duy nhất để nối giòng giống, nếu nó phải đi lao eông chiến trường thì kể như nhà tui vô phước quá.
song ngần ngừ:
– Bác yên trí đi. Cháu sẽ làm hết sứe. Nhưng không
dám hứa bất cứ điều gì. Chuyện trước mắt phải giải
quyết không phải là vấn dề trốn quân dịch. Không biết
thằng Tâm làm gì để người ta muốn thanh toán nó.
Cả Nga và bà Ba dều run lên:
– Trời Phật ơi, có chuyện đó sao chú Song?
– Phải rồi, thàng Tâm eó liên quan tới một tổ chức lớn nhưng tới bây giờ, nó vẫn chưa chiu cho cháu biết gì nhiều. Nhưng cháu sẽ tìm ra.
Nga run run hỏi:
– Chú Song ơi, tổ chức ấy tính giết nó hở chú? .
Song ái ngại:
– Tôi cũng không biết chắc. Tuy nhiên điều cần nhất là tối nay, mình phải tìm ra tụi nó là ai.
Ông Tư hỏi:
– Tui có làm gì được không?
Song cười:
– Nếu chú không giúp cháu, còn ai vào đây. Cả thằng Tào nữa, mày có dám đi với tao không?
Tào cười hì hì:
– Đi với chú Tư và chú Song thì ai lại không dám, có bị tụi nó cứa cổ cũng không sợ.
Song vỗ vai Tào:
– Cứa cổ thì không biết tụi nó có bản lãnh không, nhưng mà nổ vào đầu em thì không bảo đảm đâu nhé. Tào nổi máu anh hùng:
– Anh Song ơi, anh tin thằng em này đi, không có tệ đâu Em sợ pháp luật thôi, eòn dân chơi thì có đứa nào ngán đứa nào.
– Thôi được rồi, tối nay tụi nó sẽ trở lại bắt hết gia đình dì Ba. Chắc chắn tụi mình đụng độ rồi.
Bà Ba xanh mặt:
– Có chuyện đó sao chú Song? Trời Phật ơi ! Thằng
Tâm nó làm eái gì vầy nè?
Song cố trấn an bà Ba:
– Không sao đâu, cung vì thế mà cháu mới nói dì đi lánh nạn, không thể trở về nhà bây giờ được. Tụi nó không bắt đượe thầng Tâm thì cha mẹ và anh em sẽ bi
tụi nó chiếu cố là cái chắc.
– Bây giờ tụi tui phải làm sao chú Song? Xin chú cứu tụi tui với
– Dì cứ yên tâm, để chờ kết quả tối nay mới biết được
Song nói chưa dứt lời, con ehó vàng đã chạy xổ ra sân sủa mấy tiếng nhưng lại im ngay, hình như nó biết sủa lầm người quen. Mọi người nhìn ra ngoài, một đứa bá
chạy vào, ông Tư buột miệng:
– Mày làm tao hết hồn.
Thàng nhỏ chào mọi người, đưa mắt ra dấu cho Song.
Chàng nói ngay:
– Nói đi Cưng, tụi nó tới rồi hả?
Cưng gật đầu:
– Dạ, anh Song, đúng eả ba thằng hồi chịu.
Song cười hì hì:
– Không ngờ tụi nó tới sớnl như vậy.
– Còn nữa anh Song…
Cái gì nữa?
– Chiếc ghe của ông Ba bán cháo lòng bò, đậu ngay sau nhà bà Ba, hình như trên ghe có nhiều người. Em làm bộ đứng trên cầu hỏi ông Ba mấy lần mà ổng không
trả lời.
Song nói ngay:
– Thôi chết, ông Ba bị tụi nó khống chế rồi. Nhưng cũng chẳng ăn cái giải gì. Con tin nàm ở đây, lấy gì mà bắt.