VN88 VN88

Người tình môi hồng có chiếc lồn đẹp của tôi – Truyện 18+

Thất vọng ê chề, Ba Thọt toan leo lên, chân chàng bỗng vấp phải một cục đá ngay bên hông huyệt, bàn chân đau điếng, chàng tức mình lấy cái cuốc nậy cục đá, tức thì từ đó lộ ra một cái lỗ lớn, Ba Thọt thử thọc bàn chân vô đó, thấy đi tuốt luốt, chàng ngạc nhiên đút cây đèn pin rọi vô, thấy đó là một cái hang ăn thông với một con đường hầm nho nhỏ. ánh đèn chới với không soi rõ được hang tối mù mịt, chàng thọc một tay vào trong mò mẳm, bỗng nắm được một vật dèm dẹp lạnh ngắt. Chàng mừng rỡ lôi ra, rọi đèn xem, thì ra đó là một thỏi vàng cũng có tới mấy lượng, chàng ngậm thẻ vàng vô miệng, thò tay vào eái lỗ quờ quạng một lần nữa, chàng lại lôi ra được một thẻ vàng nữa. Bỗng tiếng gà gáy sáng vang lên xa xa. Ba Thọt giật nẩy mình, xé áo gói hai thỏi vàng lại. Lấy cục đá nhét vào cái lỗ đó, thu xếp đồ nghề, leo lên. Chàng nghĩ: không thể nào để eái kho tàng này lọt vào tay người khác được. Nhưng bây giờ phải làm sao bịt miệng được thằng gúc nghĩa địa này và con vợ nó, một ý nghĩ táo bạo thoáng qua đầu Ba Thọt. Chàng phải hành động thực nhanh mới kịp trời trở sáng. Ba Thọt lấy sẻng xúc đất lấp cái huyệt lại thực nhanh, chàng mệt tới dừ người, tới khi còn độ nửa gang tay nữa, chàng kéo thằng gác nghĩa địa xô xuống dưới huyệt. Tiện tay lấy luôn con dao của nó đâm mạnh vô ngực y. Thàng gác nghĩa đia ưỡn ngực lên, dẫy đàhh đạch một ìúc rồi nàm sụi lơ, Ba Thọt vội vàng cởi trói cho y, dọn dẹp sạch sẽ những vật dụng ehàng mang theo. Xong đâu đấy, chàng ôm con vợ nó vác vào nhà, eon nhỏ vẫn còn nằm mê man, chàng vội vàng cởi trói và mặc quần áo cho nàng, đặt nằm ngay ngắn trên giường rồi lẻn ra ngã sau. Vừa tới sân sau, chàng thấy eái cuốc, đem luôn tới ngôi mộ, nhét vào tay cái xác thằng gác nghĩa địa. Ba Thọt kiểm soát lại một lần nữa xem có sơ hở gì không, chàng giật mình vì còn quên chưa tháo miếng giẻ bịt miệng thằng gác nghĩa địa. Lật dật, chàng tháo vội miếng vải ấy ra, sửa lại cái xác chết cho ngay ngắn rồi lần mò vác đồ nghề ra đường, leo lên xe ba bánh chàng đem theo hồi ehiều, đạp một mạch về nhà….
Mới 6 giờ sáng, chuông điện thoại đã reo, Song uể oải nhấc máy.
– A lô.
– Dạ… Chào thượng sĩ.
– Chào ông, có chuyện gì gấp đó, hạ sĩ Tư.
– Không có gì gấp dâu thượng Bĩ, nhưng có một vụ án mạng kỳ lạ muốn cho thượllg sĩ hay .
Song vừa ngáp vừa cười gượng gạo:
– Ông mà đánh thức tôi giờ này, chắc chắn vụ án phải lạ rồi, vừa đổi phiên trực lúc 2 giờ sáng mà.
Tiếng cười hì hì cầu tài của ông hạ sĩ già nghe rõ trong máy:
– Thú thực cũng chẳng có gì quan trọng, tưởng thượng sĩ chưa đi ngử nên gọi lại thôi mà…
Song sợ ông ta gúc máy nên lật đật ngắt lời:
– ấy. ấy. đằng nào tôi cũng đã dậy rồi, xin ông cho biết án mạng gì đó ?
– Có một anh chàng gúc nghĩa địa, đêm qua ra đào một ngôi cổ mộ, bị eơn ma trong mộ dó nó đâm chết.
Song bật cười:
– Cái gì, cơn ma nó đâm anh chàng gác nghĩa địa chết à. Thế ông có bắt con ma đó về cho tôi thẩm vấn không?

Tiếng cười ồn ào nghe rõ trong máy. Nhiều tiếng nói lao xao của nhiều người. Song biết rõ ông hạ sĩ già này ít nói chuyện khôi hài. Hơn nữa, chàng vừa đổi phiên trực lúc 2 giờ sáng, vội vàng tông về nhà ngử thì không có thằng nhân viên nào dám dánh thức chàng dậy nói chuyện tiếu lâm eái kiểu này.
– Alô… Alô… Hạ sĩ Tư còn đầu dây không ?
– Dạ… dạ… thưa còn, nhưng mà có ông xếp vừa tới, muốn nói chuyện với thượng sĩ.
Thôi đượe rồi, hạ sĩ cho tôi nói chuyện với ông ấy đi.
– Alô…
Song nghe giọng ông xếp trong máy, chàng trả lời ngay:
– Dạ, kính chào đại úy.
– à, anh Song đó hả, tôi eũng mới nghe tụi nó báo cáo vụ án mạng ở nghĩa trang này, kỳ cục quá, tôi có linh cảm không tết eho tụi mình, mới tốc tới đây. Anh chịu khó tới đây đi với tôi, tôi e tụi báo chí nó thổi hồng vụ này lên, tung tin giựt gân câu độc giả, gây hoang mang cho mọi người, tụi mình lại khổ với mấy xếp lớn đó Song cười hì hì khôi hài:
– Thưa đại úy, nghe hạ sĩ Tư nói có con ma nó đâm anh gác nghĩa đia, vì anh ta dám phạm tới mồ mả của nó, có thế thôi mà, để tụi tư pháp nó lo.
– Đúng rồi, có thế thôi. Nhưng nó xẩy ra trong phạm vi của mình. Anh mà không Um ra con ma đó thì… hì… hì… không phải một mình anh thành ma đâu, coi chừng cả sở mình cũng thành ma luôn.
– Đại úy nói sao, cái này là hình sự, có liên quan gì tới an ninh.
– Đúng rồi, nhưng anh có biết nạn nhân đào ngôi mộ của ai không ?
Song hỏi dồn:
– Ai đó, đại úy?
-Mộ ông cố tổ cô vợ bé cưng nhất của Mặt Trời đó ?
Song buột miệng:
– Thôi bỏ mẹ rồi. Đại úy chờ tôi tới ngay.

Trời tháng tư ẩm ướt, mưa không ra mưa, nắng chẳng có nắng. Khí hậu nồng nực lạ kỳ. Song phóng xe thực nhanh tới sở, chàng biết chắc cái chuyện tào lao này có ảnh hưởhg tới tương lai sự nghiệp mình. Chàng rủa thầm eái thằng khốn kiếp nào đó không biết, đào vào cái mả tổ thứ dữ này làm chi cho chàng khổ thế này. Đã vậy còn chết nhăn răng ra đó nữa mới đổ nợ. Vừa lái xe qua cổng trại, ông xếp chàng cũng vừa lái xe ra; Song bám theo luôn. Con đường đất gồ ghề dẫn tới nghĩa địa hoang vu này có ngày nào chàng không đi qua, nhưng không hiểu sao hôm nay ehàng thấy nó lởm chởm lạ thường. Bất chợt, Song nhìn thấy chú Tư. ông thầy dậy võ của chàng đang dừng xe lại nép vào lề đường, chiếc xe đạp ráp đầu, ráp đuôi mà chàng cho ông từ lâu, ông vẫn chưa đi thạo, cứ mỗi lần thấy xe nhà binh là nép vào lề đường ngừng lại ngay, khi nào “những chiếc xe cô hồn” đó lướt qua, ông mới dám leo lên xe tiếp tục đi. Song ngừng xe lại hỏi:
– Chú Tư, chú đi đâu sớnl quá vậy?
– ủa, chú Song, tôi đi đặt mấy ông phật, mà có cái gì đó, mấy ông đi đâu đông quá vậy? – Chuyện này ly kỳ lắm, để tôl nay cháu tới kể chú nghe.
– Có phải chú tới nghĩa địa người Tầu không?
Song giật mình ngạc nhiên, hỏi:
– ý, sao chú biết?
Sáng sớm nay, thằng Tào nó đánh thức tôi dậy; nói ra nghĩa địa xem cái thàng gác bị con ma nó đâm chết. Tôi nghi quá.
– Chú nghi cái gì?
– Con vợ nó eó bồ, chú biết thằng đó mà.
– Ai đó chú?
– Thằng Tâm con bà Ba bán bánh euốn đầu hẻm nhà mình đó.
– A, cái thằng có con chi trăng trắng đó phải không?
xe của ông xếp Song đã quẹo vào đường đất nhỏ, Song vội vàng nói với chú Tư:
– Nếu vậy trưa nay cháu lại nhà chú ăn cơm, mình nói tiếp, xem ehú có giúp gì được cháu không nghe. Nhớ đừng eho ai biết nữa nghe chú. Cháu đi nhe.
– Chú yên trí đi, tôi không nói với ai đâu.

Song rú ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước, vừa lái xe, vừa suy nghĩ miên man. Con chị thằng Tâm trắng bóc, nước da đó tự nhiên làm nàng nểi bật trong hẻm lao động này. Thằng Tâm sống lang bang bao nhiêu, con chi nó lại cần cù làm ăn bấy nhiêu, cứ sáng sáng, ba mẹ con lại gánh hàng bánh cuốn ra đầu hẻm bán, thằng Tâm lởn vởn một lúc lại biến mất, còn lại hai mẹ eon vừa tráng bánh, vừa cắt thịt, vừa bán bánh cho tới chiều tối mới về. Lúc đó, thằng Tâm mới lại xuất hiện, giúp mẹ và chị nó dọn hàng. Những ngày gần tết, thằng Tâm còn cái việc ra nghĩa địa cuốc cỏ cho những gia đình đi thăm mộ. Hồi trước ông già nó làm nghề thợ hồ, thường hay xây mộ cho nghĩa địa này. Từ ngày bi té từ trên cao xuống gẫy xương sống, hai chân ông bị liệt, không cử động được nữa, cả nhà bốn người chỉ còn trông vào gánh bánh cuốn đó. Song biết thằng Tâm là dân trốn quân dịch, nhưng đối với cái xóm lao động này, tự nhiên chàng không có thắc mắc gì về những việc này cả. Ngay các sòng bài rải rác khắp xóm chàng cũng lờ đi luôn. Sự dễ dãi của Song không phải là không có lý do. Chỉ vì lò võ của chú Tư nằm tận cùng trong con hẻm này. Song đã học võ ở đây sáu, bẩy năm rồi, từ ngày chàng còn là nhân viên sưu tần mới đổi tới. Khu xóm lao động, khu sở Hàng Hà, khu nghĩa địa, đều nàm trong phạm vi hoạt động của chàng.
Cái ngày đầu tiên ngỡ ngàng đổi về đây, may được một thằng bạn cùng sở giới thiệu với chú Tư, xin cho Song học võ, phải thú thựe, vấn dề học võ chỉ là cái cớ cho Song đặt căn cứ eho việc sưu tầm phản tình báo ở đây để bảo vệ căn cứ quân sự ở vùng này. Chú Tư cũng biết ngay điều đó, nhưng ông chĩ nói với đám đệ tử thân can phải cẩn thận ăn nói khi có mặt Song. Phải nói đây là thời gian khó khăn nhất cho chú Tư, vì đa số đệ tử của ông là dân trốn quân dịch, cờ bạc, nếu không cũng đào ngữ. Sự có mặt của Song trong võ đường đã làm cho thành phần này biến mất. Bởi vậy cuộc mưu sinh của gia đình chú bị ảnh hưởng mạnh. Song hiểu điều đó hơn ai hết. Chàng bắt đầu nói gần xa, bóng gió để tìm lối thoát
cho sự mưu sống của chú Tư, nhưng không có hiệu quả, mọi người vẫn e dè sự có mặt của chàng.

Cho tới hơn ba tháng sau, một tên đệ tử thân tín nhất của chú Tư bi cảnh sát bắt vì tội trốn quân dieh. Chú Tư đem điều này than với Song, chàng thấy đây là dịp tôt để tỏ thiện chí với mọi người. Chiều hôm đó, thằng Bảy được Song lãnh ra với đầy đủ giấy tờ y là mật báo viên của sở Phản Tình Báo trong An Ninh. Đồng thời, sáng hôm sau, thằng Bảy có giấy gọi nhập ngũ vào Hải Quân, binh chủng mà mọi thanh niên lỡ cỡ như thằng Bảy hằng mơ ước. Chính Bảy cũng đã nạp giấy xin vô Hải Quân hai năm về trước, nhưng bi từ chối vì vấn dề học vấn, Bảy trốn luôn không ra trình diện quân dịch cho tới ngày bi bắt. Không những gia đình Bảy mừng, mà cả võ đường của chú Tư hân hoan như mở hội. Tự nhiên Song được tôn vinh như thần thánh. Trong ỵõ đường của chú Tư, chàng không còn bị ai nhìn với cặp mắt đố kỵ nữa. Những thàng học trò đầu bò nhất của chú cũng đã xuất hiện, tự nhiên eái đám này lại là những mật báo viên trung thành và đắc lực nhất của chàng. Từ đó phạm vi kiểm soát của Song không còn khó khăn với chàng nữa…

Chiếc xe của ông xếp Song dừng lại, xe chàng cũng vừa trờ tới. Cảnh sát cũng đã tới phạm trường, họ đang chụp hình xác ehết và thẩm vấn cô vợ của nạn nhân.
Nhân viên chàng cũng đã có mặt.

VN88

Viết một bình luận