VN88 VN88

Người tình môi hồng có chiếc lồn đẹp của tôi – Truyện 18+

Song lấy được thăng bằng thì thân thể nõn nà mát rượi của Thu đã nàm gọn trong vòng tay chàng. Tự nhiên người Song nóng lên, không tự chủ được nữa, chàng cúi xuống hôn nhanh trên môi Thu. Thu ngước mặt đón nhận nụ hôn một cách sung sướng, nàng cố ép sát thân thể vào người Song…. Một lúc sau, cả hai cùng trở lại phòng trên. Song ngồi xuống bên ngọn đèn cầy, kéo Thu ngồi vào lòng chàng, vòng tay qưa lưng Thu kéo ghì nàng lại, ngồi dựa trên mình chàng, Thu gục đầu vào vai Song, nhắm mắt lại, nàng thấy ấm áp lạ lùng. Thu cảm thấy một niềm thỏa mãn triền miên pha lẫn cảm giác được che chở thật ấm cúng:
– Thầy… thầy Ba, thầy còn giận em không?
Song kéo nàng gần hơn nữa:
– Chẳng bao giờ anh giận em, chỉ vì nhiệm vụ thôi. Đừng kêu anh bằng thầy nữa.
– Thầy muốn em kêu sao?
– Anh Song được rồi…
Thu cười sung sướng:
– Em có thể gọi anh bằng anh được sao?
– Tại sao lại không, anh cũng chỉ hơn em vài tuổi thôi, chĩ có điều em sẽ hối hận.
– Tại sao vậy?
– Làm người tình của anh, em sẽ đau khổ suốt đời, vì chính anh cũng không biết mình có bao nhiêu người yêu.
Thu tha thiết:
– Anh Song ơi, em xin nói thực những gì tự đáy lòng. Nói là yêu anh thì qủa thực là quá lố, sự thực em đâu dám trèo cao như vậy, em đã khai hết lý lịch của mình
cho anh biết rồi; em chỉ mong anh đoái thương cho em làm trâu ngựa phục vụ anh là mãn nguyện, em chưa đáng làm tôi tớ anh, chứ đừng nói gì là người yêu.
– Nhưng em có yêu anh không?
Thu thành thực:
– Anh thử nghĩ xem, nếu anh nuôi một cơn chó trong nhà, nó còn mừng khi anh về, lúc anh vuốt ve nó, nó biết được cưng chi~u, nói gì là em.
– Không nói dài dòng, cũng đừng ví von lôi thôi, anh chỉ hỏi một câu thôi, có yêu anh không?
Tự nhiên Thu trườn mình tới, bá lấy cổ Song xiết chặt, nàng thì thầm như tự nói với mình:
– Anh ơi, em yêu anh. Anh cho em yêu anh nhé.
Song thấy thương Thu vô ngần, hoàn cảnh này, nếu chàng không che chở cho Thu thì không biết nàng sẽ đi về đâu Hồi sáng, chính Thu cũng kể lể với chàng như vậy tất cả tài sản của nàng chĩ còn vài chục bạc, một ít thực phẩm dự trữ và quần áo. Cái đám tang của chồng nàng không biết phải làm sao đây. Rồi sau đó, nàng sẽ nương tựa vào ai. Đó là chưa kể hiện nay nàng còn bị nghi ngờ giết chồng nữa mới lôi thôi. Thấy Song không nói gì, Thu có vẻ hối hận, nàng rụt rè:
– Em không đáng được nói như vậy với anh.
Hai tay Song ôm lấy mặt Thu, chàng nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Em có đòi hỏi gì đâu, chính anh hỏi em mà. Câu trả lời của em làm anh vui lắm. Anh sẽ làm tất cả những gì có thể làm được cho em, yên lòng chưa?
Tự nhiên nước mắt Thu trào ra, nàng xúe động thực sự:
– Anh ơi… anh, em thú thực, em không giết chồng em, nhưng không thể giải thích được, em phải chịu thôi. Anh có lòng thương, em không dám để liên lụy tới anh, được nghe anh nói câu này em mãn nguyện rồi. Mai này nếu ở tù còn ngày ra, em sẽ tìm tới anh xin nương náu như một người làm công cho anh, nếu anh còn đoái hoài tới em.

Song thấy lòng mình se lại trước chân tình của người góa phụ trẻ. Chàng vỗ về:
– Em yêu của anh, chắc chắn anh tin những gì em nói với anh. Từ nãy tới giờ, anh cũng tin rằng có một sự
bí ẩn gì chúng mình chưa Um ra. Nhưng anh tự tin rằng anh sẽ minh oan cho em. Còn vụ ở tù thì không xảy ra đâu, em được tự do rồi. Thu không ngờ được những gì mình vừa nghe. Nàng Bung sướng cực độ, oà lên khóe thật lớh. Nàng ôm cứng lấy Song, vi cứu tinh của đời nàng. Song để Thu khóc một hồi, ehàng xoa nhè nhẹ trên vai Thu, nói nhỏ:
– Bây giờ em muốn đi đâu, anh giúp em.
Thu nhích ra một chút, lo lắng: .
Anh không muốn chứa chấp em hay sao?
– Bằng cách nào?
– Em đã nói rồi, nếu còn được sống tự do, em xin anh nhận em làm tôi tớ trong nhà, em không đòi hỏi gì hết vì em biết phận mình.
– Em nghĩ kỹ chưa?
Thu quả quyết:
– Khỏi suy nghĩ nữa, sự thực eó eách nào hơn được làm ngllời giúp việe cho anh. Nếu em phải trôi nổi nữa, may lắm, ra chợ Bến Thành ngồi, eó người kêu về làm người ở là cùng, chứ em có mong gì hơn đâu. Em van anh, eho em được toại ý. Em sẽ làm hết những công việc nhà không đòi hỏi gì; em tự nguyện phục vụ anh như một con nô lệ, từ công việc làm tới thể xáe, nếu anh muốn, em không tiếc gì đâu. Và em hứa sẽ giữ thân phận làm người ở cho anh.

Song không nói nữa, ehàng thấy chẳng còn gì phải nói nên từ từ cúi xuống hôn lên miệng Thu. Bờ môi ngọt lịm của nàng làm Song ngây ngất, chàng thì thầm:
– Hãy sống với anh, khi nào không thích nữa thì em tự do ra đi.
Thu ép chặt vào mình Song:
– Anh cho phép ở lại, không bao giờ em đi nữa, tin em đi.
– Đượe, anh để em tự lo liệu.
– À còn thằng Tâm, em cũng thú thực với anh, giữa em với nó chưa có gì quá đáng. Hàng ngày em hay ra ăn bánh cuốn ở đó, hắn để ý tán em, em kêu nó vào cuốc cỏ nghĩa địa. Sau này hắn đi hơi quá trớn một chút, thường hay vỗ vai hoặc nắm tay em. Em cũng thích nó, nhưng nó còn quá trẻ. Vả lại em đã lấy chồng lần này là lần thứ nhì rồi, đối với chồng em, không có tình cũng có nghĩa, nên em thích nó chỉ để trong lòng thôi. Nó tưởng đã chinh phục đượe em nên nói tùm lum lấy le thôi. Bây giờ vì em mà nó mắc nạn, em không yên tâm chút nào. Anh có thể giúp nó được không? Song cười dễ dãi:
– Chính anh nhờ cảnh sát bắt nó và không cho ai tiếp xúc với nó eả. Ngoài việc nó bị nghi là thủ phạm, hiện nay nó còn tội trốn quân dich. Hơn thế nữa, nó có
bà chi đẹp quá, anh tán mãi chưa được.
Thu bật cười, nhưng nàng im ngay, tỏ vẻ lo lắng:
– Em không dám xin sỏ gì cho nó, chỉ hỏi anh, nếu có thể đỡ cho nó một phần nào trong cái vụ của em thôi. Còn cái tội trốn quân dich nó phải chịu rồi. Song tát nhè nhẹ trên má Thu:
– Bây giờ em là của anh thì thằng Tâm phải biến đi khỏi vùng này. Đáng nhẽ nó có thể bi đi Côn Đảo vì tội sát nhân, nhưng vì em, anh minh oan cho nó. Còn tội trốn quân dịch, anh có thể lo cho nó một cái đặc ân ra trình diện trễ, khỏi phải đi lao công chiến trường, em thấy có được không? Thu mừng rỡ, nàng không ngờ Song lo cho nàng như thế
– Em cám ơn anh, không ngờ em có phướe như vậy.
song nói nhanh: ‘
– Chưa hết đâu.
Thu lo lắng:
Còn gì nữa hả anh?
– Em phải giúp anh nhiều thứ lắm.
– Em đã nói rồi, kể từ nay em là tôi tớ của anh mà.

Song ghé miệng vào tai Thu nói nhỏ một hồi, nghe xong, Thu cười khúc khích, ôm cứng lấy Song đè chàng xuống sàn nhà…

VN88

Viết một bình luận