– Rồi sao nữa?
– Cảnh sát tới liền. Họ chụp hình, bắt con nhỏ đó đi luôn. Nhưng mà có cái này lạ lắm.
– Cái gì vậy?
– Có một ông già đi xe Jeep nhà binh tới với một người con gái thiệt đẹp. Cảnh sát chìm, nổi đứng chào ông ta kính cẩn lắm. Họ ra coi một khoảng 10 phút thì trời ơi, em tưởng là giặc tới:
– Cái gì mà dữ vậy?
– Cũng có khoảng hơn 20 người mặc thường phục, nhưng súng đạn cùng mình. Họ đi trên năm chiếc xe Jeep nữa, xe nào cũng có súng đại liên. Họ tràn vào nghĩa đia, dàn tứ phía, em sợ mất hồn, tưởng có đụng độ ai ngờ họ tới bảo vệ ông già và cô gái ra về.
– Chắc là ông bự rồi.
– Còn phải nói, đến như cảnh sát còn phải xếp ve đó:
– Em có nghe nói ông già đó là ai không?
– Hơi chiều, mấy chú cảnh sát nói với chị Sáu, ông đó là ông tướng bự. Còn cô gái là vợ ông ta. Họ nói cô ta người Hoa kiều nữa.
– Như vậy chắc cái mộ là thân nhân họ?
– Thì đúng rồi, nhưng có một điều kỳ cục hết sức.
Ba Thọt tò mò:
– Cái gì vậy?
Lan hạ thấp giọng một chút cho ra vẻ quan trọng:
– Lúc mọi người đã đi khỏi, có một đám thợ nề tới xây lại mộ, nhưng mà…
Ba Thọt nóng ruột hỏi dồn:
– Nhưng mà sao?
– Thay vì họ xây ngay thì họ lại đào mộ lên.
– Em có thấy rõ không?
– Rõ chớ, họ đóng ván ép chung quanh che khu làm việc lại nhưng có ngờ đâu em nhìn từ trên xuống. Khi bắt đầu đào thì cái câ gái vợ ông tướng hồi sáng cũng có
mặt, nhưng lần này cô ta đi với một người khác cũng đứng tuổi nhưng không già lắm. Hình như ông này giận dữ lắm, thấy cái mặt hầm hầm.
Ba Thọt phì cười:
– Em làm sao thấy đượe mặt người ta mà biết người ta hầm hầm.
Lan trườn người, quì lên kéo một cái chết trên vách, đẩy nhè nhẹ. Thì ra đó là cánh cửa sổ nhìn ra nghĩa địa.
Nàng chỉ ra ngoài, nói:
– Anh coi kìa.
Ba Thọt nhìn ra ngoài, chàng bỗng giật nẩy mình. Ngôi cổ mộ nàm sát ngay dưới căn lầu của Lan. Hèn chị nàng không thấy hết trơn. Hú hồn, tối qua nàng ngủ quên, nếu không thì công việc mờ ám của chàng hôm qua có người chứng kiến rồi. Chàng có trấn tĩnh, làm bộ giả lả:
– Hèn chi em biết hết trơn. Vậy họ đào mộ đó làm chi vậy?
– Lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau em nghĩ họ muốn cải táng. Đến khi xem họ làm việc thì không phải họ cải táng mà hình như Um tòi cái gì đó. Họ lục lọi tùm lum, ném xương cốt lung tung, xong lấp lại rồi xây mộ lên.
– Họ có kiếm được cái gì không?
– Hình như không. Bởi vậy ông già kia mới nổi giận quá trời.
Bọn này là ai kìa. Họ Um eái gì không biết?
– Em đoán thôi.
– Em đoán làm sao?
Em đoán họ tìm của cải gì dưới eái mộ đó và bọn này không phải là chủ nhân ngôi mộ. Vì nếu người chết là bà con tụi nó, chẳng bao giờ tụi nó lại liệng xương cốt người chết lung tung như vậy.
– Em đoán đúng rồi. Nhưng tụi này là ai mà coi thường pháp luật như vậy?
– Anh không nhớ em nói người con gái thật đẹp đó cũng có mặt hả?
Ba Thọt vỡ lẽ:
– à, ra thế. Hèn chi tụi nó lộng hành quá. Đáng lẽ em phải là thám tử mới phải.
Lan eười khúc khích:
– Anh phục em rồi héng?
Ba Thọt ôm ghì lấy nàng:
– Nhất đinh, nhất đinh… nhưng mà…
– Nhưng mà cái gì?
– Nhưng mà anh muốn biết tụi nó Um cái gì và nếu tụi nó Um không được, tại sao mình không thử xem. Lan nhổm dậy, tự nhiên tim nàng đập thình thịch:
– Anh… anh muốn đào mộ người ta hả?
Ba Thọt bình tĩnh:
– Nếu anh biết chắc ở dưới đó có cái gì, anh phải thử.
– Anh đừng có nhát em nhe.
– Anh không nhát em đâu. Nếu tụi mình hợp tác làm vụ này, em tính sao?
– Thôi mà anh Ba, đừng nói chơi tội nghiệp em quá đi.
Ba Thọt nghiêm giọng:
– Anh không nói chơi đâu. Em có muốn nghe anh nói không?
Lan cười yếu ớt:
– Em đang nghe đây.
Ba Thọt suy nghĩ một chút rồi hỏi:
– Bộ em ehấp nhận sống cái nghề đón người cửa trước đưa người cửa sau này hoài hay sao?