Không có dễ đâu chú bé. Vì khi làm ăn, họ phải biết hối lộ eho ai, bằng cách nào, và làm sao cho đúng nơi đúng chỗ. Nói tóm lại, rất khó, nhưng mọi người đã làm được. Bây giờ tới phiên mình. Anh muốn Tâm và Nga phải ra quân chứ anh không trực tiếp hành động được Anh sẽ chĩ dẫn và lấy tin tức cho tụi em thôi. Bây giờ như thế này. Hai đứa em mang súng theo, đi ghe của anh vì có máy đuôi tôm. Tụi em chờ con nước ròng sẽ khởi hành vào ban đêm, vì tụi này chĩ làm ăn về đêm mà thôi. Khi các em tới phạm vi thương cảng là bị ca-nô cảnh Bát xét ngay, tụi nó biết ai hốỉ lộ, ai không hối lộ. Các em cứ để cho họ xét. Nga lái ghe, còn Tâm ngồi trên, khi ca-nô cảnh sát cặp lại, Tâm bắt dây cột ghe mình vào ghe nó. Thay vì đưa giấy tờ cho họ xét thì dí súng vào đầu nó, phải cướp ngay cái máy truyền tin và tắt đi liền. Xong đâu đó, lột nón tụi nó và lột áo mặc vào, cả Nga lẫn Tâm cùng biến thành cảnh sát, trói tụi nó lại ném lên ghe mình, lấy mền phủ lên. Bây giờ các em chạy dọc theo eác phao, hễ gặp ghe là xét, lấy hết hàng rồi đuổi tụi nó đi, hễ đứa nào cự nự đập cho một báng súng, ném lên ghe nó, thả trôi luôn, không đứa nào chết đâu Nhớ là khi nước ròng, các em đi xuôi theo chiều nước nên rất mau, bởi vậy phải hành động thật nhanh và khi lấy được nhi~u hàng rồi thì xuôi theo chiều nước đi luôn chứ không được đi ngược trở lại nữa. Đi tới Cần Giờ thì bỏ hai thằng cảnh sát lên ca-nô của nó, lấy hết pin trong máy liên lạc ra, xả hết xăng trong máy ca-nô rồi thả trôi luôn. Các em chèo ghe vào một con lạch nào gần đó, kiếm đường về đây, anh sẽ đưa cho em một cái bản đồ để nghiên eứu kỹ và Nga dùng ghe của anh đi quan sát đường di trước, phải thuộc lòng đườhg đi vì những con lạch ở Thủ Thiêm như mạng nhện, khó nhớ lắm, hơn nữa, còn những eon lạch cụt, đâm đầu vô là hết ngõ ra. Các em nghĩ sao?
Tâm hăm hở:
– Hết xảy, chị Nga lo đường đi nước bước trước đi, em bao dàn.
Nga cười gượng:
– Đường xá thì không lo, nhưng cái vụ xét ghe thì em chưa làm bao giờ.
Tâm nói ngay:
– Khỏi lo, chị lo lái ghe, em nói bao dàn mà. Song hỏi Nga:
– Anh biết em có thể chèo ghe, nhưng ca-nô cảnh sát lái được không?
Nga gật đầu:
– Em đã thử rồi, hồi đó ông xã em là lính quân vận nên tập cho em ba cái thứ đó rành lắm.
song mừng rỡ, cười ha hả:
– Như vậy là yên rồi, em lo huấn luyện thằng Tâm súng ống đi. Bây giờ anh phải đi lo nhiều chuyện khác.
Cứ mỗi ngày anh gặp em ở chợ Thị Nghè, em có biết cái dẫy cầu tiêu eông eộng ngay mé bờ sông cuối chợ không?
– Dạ, biết.
– Cách đấy hai căn nhà, có quán hủ tíu, cà phê, anh sẽ chờ em ở đó từ 3 giờ tới 4 giờ. Ngày nào em không tới, có nghĩa là có chuyện, anh sẽ có mặt tại đó đúng giờ. Em có biết quán đó không?
– Dạ, biết.
– Còn nữa, hãy dùng ghe của em đi ehợ, ghe của anh dùng để đi ăn hàng thôi. Khi ăn hàng, nếu đụng độ phải nổ súng chạy cho bằng được, không được để bị bắt, hết
thuốc chữa đó.
– Em hiểu rồi.
– Chiều nay 3 giờ, em cũng tới nơi hẹn để lấy mọi thứ cần dùng. Bây giờ anh vô chào má, rồi em đưa anh sang sông, chúng mình hẹn nhau ngoài chợ. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng bắt đầu gay gắt. Song nhìn xuống con rạeh nghĩ thầm: “Bao nhiêu năm hoạt động cho tình báo một eách vô tư. Bây giờ giòng nước này mới thực sự là giòng sông định mệnh, không biết số mình vào con nước lên hay xuống….
Song phóng xe tới võ đường. Vừa tới sân, chú Tư đã chạy ra nói ngay:
– Chú Song, chú đi chết ở đâu mà hôm nay mới tới, tôi cho ngllời đi hỏi lung tung eũng không biết chú ở đâu.
Song cười hì hì, dựng xe rồi theo chú Tư vô nhà:
– Hôm nay mới êm được, cháu được nghĩ phép một tuần mà làm việc còn gấp ba lần đi làm.
Trông chú phờ phạc quá. .
– Dạ, bị mất ngủ nên hơi mệt; ủa, sao hôm nay không có học trò hả chú?
– Có có mấy đứa mới, nhưng tốỉ mới lại. Còn tụi kia nó ở ngoài sòng tài xĩu.
Song vô bàn thờ thắp nhang, chàng có lệ hễ lâu không tới thì phải thắp nhang bàn thờ tổ. Trong lư nhang mới có 3 cây, chắc là của chú Tư, ông có lệ khi thức dậy phải thắp 3 cây nhang đã, rồi muốn làm gì thì làm. Đợi Song thắp nhang xong, ông Tư nói ngay:
– Chú có biết tối hôm đó ra sao chưa?
– Dạ chưa, kết quả ra sao hở chú?
Ông Tư không nói ngay, bật hộp quẹt máy đốt điếu thuốc, phà một hơi rồi cười khoái trá:
– Tả con bà nó, tụi nó coi dưới mắt không người.
Hôm đó, chúng nó kéo vô xóm 3 cái xe Honda chở đôi, và hai thằng ở dưới ghe ông Ba bán cháo lòng bò. Ba đứa ngồi sau đi vô xóm, còn ba thằng ngồi trên xe đậu đầu hẻm, tụi tôi để coi xem chúng làm gì. Tụi nó tới nhà bà Ba gõ cửa tĩnh bơ, thấy không có ai, chúng tính nậy cửa vô nhà. Lúc đó thàng Phèn la lên: “ăn trộm, ăn trộm”, tụi tôi túa ra, lúc đầu còn e dè sợ chúng có Búng, ai ngờ ba thằng mới có được cây còng, tụi này đập cho chúng nó một trận tơi bời. Nhưng võ nghệ chúng cũng khá, chống đỡ càng giỏi, cả đám mà không bắt được ba thằng. Tụi nó vừa đánh vừa chạy. Tới đầu hẻm, tôi nóng mũi nhảy ra, đá một thằng bò càng, hai thằng kia xúm lại đánh tôi, một thàng bi tôi thoi sặc máu mũi. Tả con bà nó, cái thằng ngồi trên xe Honda bấy giờ mới móc súng nổ cái đùng… làm tụi này chạy té đái!
Vừa nói ông Tư vừa cười sằng sặc có vẻ khoái lắm.
– Còn mấy thàng nhỏ mình có đứa nào bị đòn đau không?
– Chúng nó bo theo kiểu hội đồng như chú dặn, cốt làm cho tụi kia Bợ thôi, ai ngờ gặp tay nghề khá quá, tôi nhắm trong đám học trò mình, chưa thằng nào đủ sức
hạ tụi nó đâu, mấy đứa này cũng cỡ võ sư, không phải thường? Lúc thằng Tào bị một đá siểng niểng, nó nổi cọc sách cây đập tứ tung, lúc đó chúng mới bỏ chạy, rồi thằng Khùng cũng chụp con dao chặt nước đá nhào vô bổ cho một thàng ngay vai và tay, máu chảy qúa xá trời.
– Còn hai thằng ở dưới ghe thì sao chú?
Lúc thằng Phèn la “ăn trộm”, tụi nó rút ngay à, tôi có cái này cho chú làm kỷ niệm chơi.
Vừa nói ông Tư vừa tới bàn thờ, móc ở dưới kệ ra một chiếc còng mới tinh. Ông cười khoái trá:
– Chiến lợi phẩm cho chú đó.
Song cầm cây còng, chàng lật ngay tìm hàng số tiếp liệu, nhưng những con số này đã được dũa mất, chỉ còn một gạch dài trũng xuống.
– Tụi này lợi hại thực, chúng biết giấu tung tích.
Ông Tư ngơ ngác hỏi:
– Chú nói sao?
Song đưa cây còng chỉ hàng số bi đục cho ông Tư coi:
– Chú coi, nếu còn hàng số này, cháu sẽ biết ngay xuất xứ của cây còng này cấp phát cho đơn vi nào, nhưng chúng đục đi rồi, đành chiu. Tuy nhiên loại còng này được phát cho quân đội, chứ không phải cảnh sát à, chú có để ý cây súng lúc nó bắn loại nào không?
– Lúc đó chạy té đái, ai còn biết súng ống gì nữa, nhưng con nhỏ bán sương sâm sau này nói cây súng giống Búng cảnh sát nhưng nòng súng cụt ngủn và đen thui.
Song mỉm cười:
Cháu đoán không sai.
– Chú biết tụi nó rồi à?
– Đoán thôi, đám này là cận vệ mấy ông lớn chứ không phải cảnh sát hay an ninh đâu.
Ông Tư tặc lưỡi:
– Hèn chi võ nghệ chúng khá quá!
Chú đánh với nó, có để ý chúng thuộc môn phái nào không?
Ông Tư nói ngay:
– Hai thằng võ Đại Hàn còn thàng bi chém là võ Thiếu Lâm, thằng này giỏi nhất nên bị ăn đòn nặng nhất, vì tụi nó xúm vô làm thịt y. Phải có chú bữa đó tôi để chú chơi tay đôi với thằng đó.