Bỗng Sáu nghĩ ra một kế, liền năn nỉ Lan:
– Lan à, bây giờ tao chiu nghe lời mày, nhưng mà mày phải tháo tay tao ra.
– Ý như vậy đâu có được, tui tháo tay cho bà, bà làm tùm lum rồi sao?
Sáu cam đoan:
– Nhất định tao không làm gì đâu.
Lan giao hẹn:
– Được rồi tui tháo tay cho bà xong, tui nói gì bà phải nghe lời tui, chịu không?
Thì tao nói nhất định rồi mà.
Ba Thọt ở dưới nghe Lan và Sáu điều đình, phản đối liền:
– Ý, đâu có được, em tháo tay cho nó là phản bội dồng minh rồi.
Lan cãi:
– Em đâu có phản bội, mình đã giao mỗi đứa một nửa rồi, phần anh, anh làm, phần em, em làm. Không có đứa nào đụng chạm tới nhau mà.
Ba Thọt đuối lý nói xuôi:
– Thôi đượe, lúc nào anh lên trên đó thì anh lại trói nó lại.
– Đúng rồi, phần ai nấy lo mà.
Sáu thêm vô:
– Đúng rồi, phần ai nấy lo, mày cởi trói tay cho tao đi, máu đọng lại đau quá trời hè.
– Được rồi, nhưng mà nghe lời tui phải không?
– Nghe mà, cởi trói ra đi.
– Khoan đã để tui thử coi bà có nghe lời không đã.
– Mày thử làm sao?
– Bây giờ bà kêu meo meo đi.
– Kêu meo meo làm chi vậy?
– Đó thấy chưa, bà đâu có chịu nghe lời tui.
– Được rồi, con quỉ cái, meo… meo…
– Kêu lớn chút nữa coi, không được nói gì hết.
– Meo… meo…
– Bây giờ bà nói cưng ơi cưng.
– Nói gì kỳ cục vậy?
– Đó thấy chưa, bà đâu có nghe lời tui.
– Được rồi, tao nói, cưng ơi cưng.
– Tui đã bảo bà rồi mà, bà chỉ được nói cái gì tui bảo bà nói thôi.
– Được rồi tao nghe mày.
– Vậy bà nói đi, cưng ơi cưng, em thương cưng qúa.
Sáu ngập ngừng một lúc rồi nói:
– Cưng ơi cưng, em thương cưng quá.
Hôn em một cái đi.
– Hôn em một cái đi.
Sáu vừa nói xong, Lan chồm tới hôn cái chụt vào miệng Sáu, Sáu la lên liền:
Mày làm cái gì vậy?
– Thì bà bảo tui hôn bà mà.
– Con quĩ cái, thôi được rồi, cởi dây cho tao đi.
– Bà nhớ nghe, bà vẫn eòn phải nghe lời tui đó.
– Được rồi, tao nghe lời mày.
– Bây giờ tui cởi trói cho bà, bà phải ôm tui chịu không?
– Chịu, cái con này nó khùng rồi.
Lan lần mò cởi trói cho Sáu, có lẽ Ba Thọt trói chặt quá làm tay Sáu đau thực tình.
– Cái thằng hà bá nó trói tao đau quá rồi.
– Bây giờ bà ôm tui đi chớ.
Sáu phì cười vì con bạn cứng đầu, nàng vòng tay ôm lấy Lan, eon nhỏ khoái qưá cười khúc khích:
– Đó, như vậy có phải dễ thương không.
Sáu vừa buồn cười, vừa tức vì tự nhiên mình phải nghe lời nó. Bỗng Lan ghé miệng vào tai Sáu nói thực nhỏ:
– Chị Sáu à, nếu có nghe em nói gì lạ cũng làm bộ nằm im nghe, đừng có nói lớn, anh Ba Thọt nghe được là cả hai đứa mình chết liền đó.
Lúc đầu Sáu còn tưởng Lan lại giở trò gì, nhưng sau thấy Lan eó vẻ nói thực, chứ không phải nói chơi nữa, nàng cũng trả lời nho nhỏ:
– Cái gì đó Lan, mày có đang giỡn nữa không đó?
– Chị Sáu ơi, không phải giỡn nữa đâu. Lúc nãy là em đóng kịch đó, chị có nghe em nói không?
– Nghe, mày nói đi. Liệu ảnh có nghe tiếng không?
– Không nghe đâu, chị ghé tai sát vô miệng em là được rồi.
– Được rồi, cái gì đó?
– Anh Ba Thọt ảnh tính giết chi em mình.
Sáu giật nẩy mình, chân tay lạnh toát. Nàng run run hỏi:
– Mày nói thiệt không?
– Trời đất, chuyện đó mà nói chơi à?
– Sao mày biết?
Để em kể chị nghe.
– Sáu nôn nóng giục:
– Nói đi.
Ba Thọt chính là người giết chết thàng gác nghĩa địa. Họ một tụi với nhau.
Cùng một tụi sao lại giết nhau?
– Vì tiền thôi.
Sao mày biết?
– Bây giờ chị đừng hỏi nưa để em kể hết cho chị nghe, nhưng mà khi nghe xong hai đứa mình vẫn phải đóng kịch như trước để nó đừng nghi, nghe chưa?
– Nghe rồi, mày nói đi.