Lan đập mạnh vào lưng Ba Thọt:
– Cái anh quỉ này.
Ba Thọt vừa cười vừa né, chàng quay qua hỏi Chín Chui:
– Mày nói Tám Tù với Sáu Sùi làm sao?
– À, cả hai đứa ra trước em, nhưng cũng túng lắm.
May mà có tiền của anh gửi lão giám thị không thì em cũng bần lắm.
Ba Thọt gật gù:
– Tao mắc đi làm ăn nên phải lo liệu hết cho tụi mày, cứ tưởng là ít nhất tháng tới tụi mày mới được thả.
– Đâu có, tụi em thuộc thành phần tết nên được ân
xá. Mấy kỳ thay đổi chính phủ liên tiếp cũng đỡ, nếu không giờ này đâu thấy anh được.
– Mày đi đâu lang bang xuống đây.
– Tụi nó nói có lần thấy anh ở đây, nên tụi em mướn căn nhà ở Sở Gà cạnh xa lộ. Hy vọng luần quần khu này cũng có ngày gặp.
Ba Thọt gật gù:
– Ừa, Sở Gà qua đây thiệt tiện, vừa có thể ra xa lộ, vừa có thể ra Thị Nghè, nhưng mà khu đó trời mưa, đường đổ đất đỏ, trơn trượt khó đi lắm.
– Tụi em cũng biết vậy, nhưng ít tiền mà muốn tiện nên phải chịu.
– Bây giờ tụi mày sống làm sao?
– Bần lắm anh ơi, lâu lâu chôm được cái đổng, sống qua ngày. Mấy bữa nay đói dài dài, hôm nay may mà gặp anh, nếu không dám nhịn đói lắm.
Làm gì mà tệ dữ vậy?
– Không phải không có moi, nhưng không có anh, không đứa nào nhúc nhích được.
Ba Thọt chợt nghĩ ra là Chín Chui chưa ăn gì:
– Ý quên mất, mày gọi cái gì ăn đi chớ, đói lắm rồi phải không?
Chín Chui tươi ngay nét mặt, gọi liền:
– Ê, bồi, cho tao một tô hủ tíu mì đi, cà phê sữa nghe.
– Tao không ngờ tụi mày sống thảm đến vậy, sao không kiếm việc gì đàng hoàng mà làm ăn?
– Việc gì mà làm bây giờ anh Ba? Thời buổi này đâu có phải dễ dàng.
Bỗng Ba Thọt nảy ra một ý kiến, qưay sang hỏi Sáu và Lan:
– Ba đứa này là đàn em sống chết của anh, bây giờ chúng nó khổ, tụi em tính có thể để ehúng nó về nhà mình cho thêm chân thêm tay được không?
Lan ngập ngừng, nói mập mờ:
– Giúp đỡ em út là một điều tốt, nhưng công chuyện của anh, anh lo được không?
Ba Thọt chợt nhớ ra cái hầm đang đào qua nghĩa địa. Hắn nghĩ Lan có lý, vừa định nói thì Chín Chui đã cướp lời:
– Anh Ba à, chính tụi em cũng không muốn về ở chung với mấy anh chị đâu. Anh biết mà, tụi này quen tự do rồi. Không có gì miễn cưỡng được đâu.
Ba Thọt gật gừ:
– Như vậy cũng được, nhưng tao biết tụi mày kẹt.
– Kẹt thì có kẹt, nhưng không phải không có lôi thoát Sở dĩ tụi này cố tìm anh là vì eông việc làm ăn thôi Không có anh không êm.
– Chuyện gì vậy?
– Một chuyến hàng trị giá một triệu hai trăm ngàn đồng.
Ba Thọt nói thật mau:
– Thôi mày ăn đi, đừng nói nữa, để về nhà bàn, chỗ này không nên.
Ngó chừng Chín Chui đói lắm, nó không khách sáo nữa, ăn nhồm nhoàm, chẳng mấy chốc tô hủ tiếu mì cạn sạch, Chín Chui kêu thêm một đa dầu cháo quẩy, chấm cà phê sữa ăn luôn.
Bỗng cơn mưa từ đâu kéo đến đổ ập xuống, hạt mưa lưa thưa nhưng thật nặng hột. Mọi người đang đi ngoài đường chạy tứ tán tìm chỗ đụt mưa. Vài người chạy vô quán phở tiếu. Chín Chui nhìn ra ngoài cửa thấy Sáu Sùi và Tám Tù đứng lom khom ngoài mái hiên, nó la lớn:
– Tám, Tám ơi. Sáu ơi.
Có lẽ tiếng mưa rơi át mất tiếng gọi của Chín, nó bỏ ly cà phê sữa xuống, chạy ra cửa. Ba Thọt đã nhìn thấy mấy đứa ngoài mái hiên. Chúng nó ehạy vào chào Ba
Thọt thật nồng nhiệt:
– Trời ơi anh Ba. Tụi em kiếm anh mấy tháng rồi.
Lần này Ba Thọt gọi anh chạy bàn ngay trước khi nói với hai đứa mới tới:
– Tụi mày ăn gì gọi đi đã.
– Thằng Chín Chui cô hồn, mày gặp anh Ba rồi không biết đi kiếm tụi tao, ngồi đây đớp tỉnh bơ.
– Thôi ăn gì kêu đi đã.
– Hủ tiếu mì đi, cà phê đen nghe.
Tám Tù cũng nói:
– Tao cũng vậy luôn.
Sáu Sùi cười hớn hở, nhìn Ba Thọt:
– Anh Ba, lặn đâu mà sâu vậy? Gặp anh tưởng chết đi sống lại rồi đó.
Bỗng cả Sáu Sùi lẫn Tám Tù quay qua nhìn hai người đàn bà ngồi cùng bàn mà từ nãy tới giờ bận hỏi han Ba Thọt nên chưa để ý đến. Biết ý, Chín Chui nói ngay:
– Hai chi này là vợ anh Ba đó.
Rồi không đợi ai nói gì, nó chĩ từng người một giới thiệu:
– Đây là chi Sáu, còn đây là chị Lan Cứa.
Tự nhiên Lan được gán cho cái tên eủa giới anh chị, nàng bật cười hỏi:
– Còn hai chú tên gì?
– Dạ em là Tám Tù.
– Còn em là Sáu Sùi.
Thấy tụi nó vui vui, Lan hỏi tiếp:
– Tại sao người ta gọi mấy em là Tám Tù với Sáu Sùi.
Chưa ai kịp nói gì, Sáu Sùi trả lời ngay:
– Tại eái mặt em sần sùi quá, mà thứ sáu nên tụi nó gọi là Sáu Sùi. Còn thằng Tám, tụi này quen nó trong tù nên gọi luôn là Tám Tù. Chị biết tại sao tụi em gọi thằng Chín bằng Chín Chui không?
Lan mĩm cười lắc đầu. Sáu Sùi cười hì hì, nói:
– Có một lần nó mò con nhỏ ở kế nhà, vô tình ông già con nhỏ thức dậy, nó chui xuống gầm giường cả đêm, nên tụi này gọi nó là Chín Chui.