Mọi người cười thích thú với sự giới thiệu duyên dáng của Sáu Sùi, thằng nhỏ này ăn nói lưu loát kháe hẳn cái tên của nó:
– Còn tại sao người ta gọi chị là Lan Cứa?
Lan eười khúc khích chưa biết nói sao, Sáu Sùi hỏi tiếp:
– Bộ chị chơi dao con chó hả?
Cả Sáu và Ba Thọt cười sặc Bụa, Lan vừa cười vừa nói đùa:
– Không, chị chỉ khoái dao cạo râu thôi.
Tám Tù rùng mình:
– Ái chà, anh Ba tụi mình đụng thứ dữ rồi. Nhưng… nhưng… tại sao?
Ba Thọt hiểu ngay Sáu Sùi muốn nói gì, chàng đùa:
– Sáu với Lan Cứa là hai chị em kết nghla, nên không ai tách rời họ ra được, anh muốn lấy là phải lấy cả hai.
Sáu Sùi tưởng thật, nói:
– Anh Ba xâm mình.thiệt.
Mấy người lại đổ ra cười. Chờ cho hai đứa ăn xong, Ba Thọt hỏi:
– Có đứa nào ăn gì nữa không?
Cả ba đứa cùng xoa bụng, lắc đầu. Chúng nó có vẻ hả hê lắm. Lan đoán tụi này chừng 16 hoặc 17 là cùng. Chưa có đứa nào tới tuổi đi lính cả, không hiểu tại sao tụi nó lại có thể là anh em sinh tử với Ba Thọt được. Cơn mưa đổ xuống thật mau mà tan đi cũng thật lẹ. Ba Thọt tính tiền rồi bảo mấy đứa em út:
– Tụi mày theo anh về nhà cho biết, rồi mình bàn chuyện.
– Anh có mối hả?
Không phải, thằng Chín Chui nói.
– À cũng vì vụ này mà tụi em đổ đi kiếm anh còn hơn cái gì nữa.
– Được rồi, về nhà hãy nói.
Mọi người kéo nhau ra về, chỉ vài chục thước là tới nhà vì Lan dắt cả đám đi eon đường tắt đằng sau bót cảnh sát Thi Nghè. Vừa về tới cửa, Lan la lên:
– Trời đất ơi, quên mua bánh cho con tui rồi.
Sáu lật đật nói:
– Thôi mày về lo bàn ghế, nước nôi cho mấy chú đi, tao trở ra chợ mua bánh cho tụi nó được rồi.
Vừa nói, Sáu vừa trở lộn lại ngay. Lan mở cửa vô nhà, kéo ghế cho mấy đứa em út của Ba Thọt ngồi. Nàng cẩn thận đóng eửa lại vì biết là tụi này đang dự tính trộm cướp gì đây Lan làm bộ ra nhà sau để tụi nó tự nhiên, nhưng nàng cốý ở lại nghe lóm. Tiếng Chín Chui thì thào:
– Anh Ba à, tại có vụ này nên tụi em tìm kiếm anh khắp nơi.
– Thì thủng thẳng nói đi.
– Phải rồi, tụi em quen được một thằng thư ký của một đồn điền cao su, nó nói tháng nào cũng vào ngày 29 là ông chủ đi tới ngân hàng lãnh tiền về phát lương. Ông ta đi về Sàigòn bằng chiếc xe Jeep với anh tài xế và hai công nhân nữa, tụi nó chỉ có một cây súng sáu. Mỗi lần lãnh một triệu hai trăm ngàn đồng về Biên Hòa bằng đường xa lộ. Tụi em đã dò hỏi kỹ càng rồi. Thằng đưa tin muốn 200000 đồng thôi, còn anh em mình có chắn một triệu. Nếu đồng ý, nó sẽ cho biết rõ giờ giấc, số xe, mình có thể làm cú này ngon ơ.
– Mày quen thằng này ở đâu.
– Tiệm hút Bảy Xá Ly.
– Thằng đó cũng đệ tử Phù Dung à?
– Dạ, nó hút đậm lắm.
– Mày quen nó lâu chưa?
– Dạ, cũng hơn bốn tháng rồi.
Ba Thọt gật gù:
– Ừa, như vậy có thẩ làm được, vậy sao tụi bay không đánh?
– Nó có súng, tụi em lấy gì đánh? Đâu eó phải giật đổng chạy đâu.
Với lại nó đi xe hơi, nềú mình đánh thì phải đánh ở khúc vắng, như xa lộ hoặc chờ nó tới vườn cao su. Như vậy mình cũng phải có xe hơi. Còn như dùng xe Honda cũng khó ăn lắm. Bởi vậy tụi em nghĩ tới anh. Súng có thể xoay được, nhưng xe hơi thì ehịu. Anh biết lái xe, hơn nữa, anh lại có chìa khóa giả. Bởi vậy có anh là ăn chắc rồi. Mình thổi đại một chiếc xe nào đó là xong ngay.
Ba Thọt nghe Chín Chui nói có lý, đồng ý ngay:
– Nếu vậy thì xong rồi. Hôm nay là 25, vậy là còn bốn bữa nữa. Chúng mày về nói với thằng đó đi, 29 này tụi mình đánh cái vố này. Tao sẽ lo xe, và lái, còn chúng mày tìm súng. ít nhất cũng phải có 3 cây.
– Anh yên trí đi, 3 cây chớ 30 cây em cũng mượn được. Nhưng mà phải chi ít đia.
– Được rồi.
Vừa nói Ba Thọt vừa mở tủ lấy ra mười ngàn đồng trao cho Chín Chui:
– Bây nhiêu đủ không?
Thấy tiền, cả ba đứa cùng mừng quýnh, mắt chúng sáng lên:
Mấy sấp là quá đủ rồi, còn dư em sẽ trả lại anh. Ngày mai là có rồi.
– Khỏi cần, có dư tụi mày giữ lấy xài. Bây giờ về đi, đừng tới đây thường, sợ người ta để ý, vì tụi mày có nhiều án quá rồi. Đưa tao cái địa chĩ của tụi mày, tao sẽ
tới đó Lan đứng sát vô bức tường nên nàng nghe thấy hết.
Khi thấy tụi này lục đục ra về, nàng nhanh chân chạy ra nhà sau leo lên lầu. Lan làm bộ mở cửa nhìn sang nghĩa đia. Bỗng nàng giật mình vì thấy có 3 đứa đang hì hục đào ngôi cổ mộ bữa trước. Tụi này đóng mấy tấm ván ép che phía ngoài nên không ai để ý. Chúng làm như đang sửa chữa ngôi mộ, nhưng kỳ thực là đào xuống. Có lẽ đào cũng tới ngang bụng rồi. Lan đang quan sát thì Ba Thọt leo lên, chàng muốn Um xem Lan ở đâu vì chàng không muốn eho nàng biết vụ ăn hàng sắp tới. Thấy Lan ở trên lầu nhìn qua nghĩa địa, Ba Thọt yên tâm, hỏi:
– Em đang làm gì đó?
Lan quay lại để tay lên miệng ra dấu cho Ba Thọt đừng làm ồn, rồi ehỉ tay qua nghĩa địa. Ba Thọt rón rén leo lên ngồi cạnh Lan, nhìn theo tay nàng trỏ, thấy ngay mấy đứa đang hì hục đào. Hắn tức tối:
– Tụi này chơi cha ta.
Lan thì thào:
– Bây giờ phải làm sao?
Giọng Ba Thọt đanh lại:
– Bằng mọi giá phải cản chúng nó.
Vừa nói Ba Thọt vừa leo xuống lầu ngay. Lan lật đật đi theo:
– Anh Ba, anh định làm gì?
Ba Thọt dừng lại giữa cầu thang, dặn Lan:
– Đêm nay có thể anh không về, bảo con Sáu yên tâm. Nếu nửa đêm có nghe ồn ào, tụi em cũng đừng ló đầu ra ngoài. Tuy nhiên, tất cả cửa nẻo tối nay đừng cài
then phía trong, có thể tụi anh về cấp kỳ nên không có thì giờ gọi cửa. Em phải nhớ không được quên. Phen này sanh tử đó.
Giọng Lan run run:
– Dạ em nhớ rồi.
Ba Thọt vừa tụt xuống mấy bướe nữa, lại dừng lại dặn thêm:
– Em cũng đóng cửa sổ đó lại, đừng dòm tụi nó nữa, nếu không nguy hiểm đó.
Lan gật đầu hiểu ý Ba Thọt, nàng xuống thang đưa Ba Thọt ra ngoài rồi đóng cửa lại.