Song đứng dậy tiến lại gần Nga, chàng đứng thẳng người đưa tay chào đúng lễ nghi quân cách:
– Chào Thượng úy, dù chúng mình khác chiến tuyến, nhưng cấp bực cô vẫn trên tôi rất nhiều. Giờ đây được cô nể tình về hợp tác với chúng tôi, đó là một hân hạnh cho không những cá nhân tôi, sở An Ninh này, mà còn cho cả dân tộc tôi nữa. Hy vọng những gì cô giúp đỡ sẽ làm máu của người Việt bớt bị phí phạm. Đó là một điều thành thực tôi xin được nói để trình diện cô.
Mắt Nga hơi ngấn lệ, nàng đứng dậy đưa tay bắt tay Song:
– Cám ơn anh Song thật nhiều. Tiếc rằng chúng mình khác chiến tuyến.
Rồi như không cầm được sự xúc động, nàng ôm chặt lấy Song, gục đầu lên vai chàng.
Từ lúc Song lên tiếng cho tới lúc Nga ôm chầm lấy chàng, mọi người đều im lặng như tờ. Đến khi Nga ngồi xuống, Đại Tá Chánh Sở mới lên tiếng:
– Tôi đại diện cho tất cả các anh em ở đây xin thành thật cám ơn sự giúp đỡ của Thượng úy. Ngày nào Thượng úy còn lưu lại sở này, ngày đó Thượng úy còn là thượng khách của chúng tôi.
Nga cười duyên dáng:
– Cám ơn Đại Tá.
Rồi nàng đi một ỵòng bắt tay từng người một. Xong Nga lại mỉm cười hỏi:
– Quí vị cho phép tôi hỏi anh Song một điều.
Đại Tá Chánh Sở cười:
– Thượng úy cứ tự nhiên.
Nga nhìn Song nháy mắt trong nụ cười:
– Anh có thể cho tôi biết bằng cách nào anh khám phá ra hành vi của tôi không?
Song mỉm cười nhìn Đại Tá Chánh Sở như hỏi ý, ông gật đầu ngay:
– Thưa Thượng úy, cái thư của Song Nhi Thượng úy đã đọc trước tôi rồi.
Nga hơi đỏ mặt gượng cười:
– Anh tinh ý lắm.
– Vì vậy Thượng úy là người duy nhất biết đia chỉ của Song Nhi ngoài tôi ra.
– Ủa, ngoài tôi và anh ra không ai biết địa chỉ của cô Song Nhi nữa sao?
Song cười buồn:
– Dạ, thưa không có người thứ ba nào biết nữa. Vì Song Nhi là cái tên tôi đặt cho nàng. Để tôixin phép kể, vắn tắt cuộc đời của Song Nhi cho Thượng úy nghe.
Song từ từ kể hết gia thế và hoàn cảnh của Song Nhi cho mọi người nghe. Chàng kể luôn đêm giải cứu nàng và xúi nàng trộm tiền và giấy tờ trốn đi. Ngừng một lúc, Song tiếp:
– Hôm ra Đà Nẵng tôi tới thăm nàng ngay thì nghe tin nàng cũng vừa bị bắn chết. Đồng thời hung thủ bắn nàng cũng bi bắt liền tại trận. Tôi tới sở Cảnh Sát xin đọc hồ sơ vụ ám sát, được họ cho coi tất cả tang vật. Tôi lấy được một bức thư đánh máy viết vẩn vơ, nhưng trong đó có địa chĩ của nàng với tên Song Nhi. Từ đó tôi truy ra là Thượng úy ra lệnh giết nàng, vì tưởng nàng là mật báo viên của tôi ở ngoài đó. Tôi trình với Đại Tá Chánh Sở và Đại úy Đức đưa Thượng úy vào bẫy bằng cách gạt cả Đại Tá Phụ Tá và Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ đang làm trưởng toán nhóm giám thị ngoài đó, để quí vị ấy nhốt tôi ở phòng Phản Tình Báo đặng có dịp giám thị Thượng úy. Chúng tôi muốn trắc nghiệm bài toán ngay nên đóng kịch bàn giao để Thượng Uy đánh máy tài liệu điệp vụ tối mật đó. Chính tôi cũng không ngờ Thượng úy ném tờ giấy than vào thùng rác cho Hạ Sĩ Tư lấy. Thật là một cách lấy trộm tài liệu khôn khéo, không ai ngờ được. Thượng úy hành động ngay trước mắt mọi người mà không ai để ý. Lúc đó vì đã cố tình theo dõi, hơn nữa, tôi thấy Thượng úy lấy ba tờ giấy than mới tinh, đánh có một lần mà ném đi, trong khi sở ta vừa họp về vụ tiết kiệm văn phòng phẩm. Tôi biết ngay Thượng úy sẽ lấy ba tờ giấy than đó lại, nhưng không ngờ Thượng úy còn có thêm một phụ tá nữa là Hạ Sĩ Tư, người giữ nhiệm vụ đốt thùng rác. Quả thực tài tình.
Đó, câu chuyện là như vậy.
Nghe xong, Nga mỉm cười chua chát:
– Cẩn thận tới đâu rồi cũng không tránh khỏi sơ hở. Cũng đành vậy thôi.
Nói xong nàng đưa tay lên quẹt ngang miệng, cắn mạnh một chiếc nút áo. Đại úy Đức ngồi cạnh Nga biết chuyện chẳng lành, nhào tới, nhưng chậm mất một giây.
Chiếc nút áo có chứa chất cực độc, khi bị Nga cắn vỡ, thấm vô miệng, máu trong người nàng đông lại ngay. Nga ngã vật xuống chết tức khắc.
Mọi người trong phòng bàng hoàng. Song nhìn xác chết của Nga thâm tím, chàng lẩm bẩm, lặp lại lời Nga vừa nói:
– Cẩn thận tới đâu rồi cũng không tránh khỏi sơ hở. Cũng đành vậy thôi.
Đại Tá Chánh Sở nhìn xác Nga lắc đầu:
– Định luật của giới điệp báo là như vậy, những điệp viên của bất cứ quốc gia nào, thất bại, số phận dều phải được an bầy như thế này. Tuy nhiên, với chúng ta, đây
chĩ là một phần của mục tiêu Môi Hồng. Còn một phần nữa, nó nằm trong bức điện này, tôi cũng vừa mới nhận được.
Nói xong Đại Tá Chánh Sở trao bức điện cho Trung úy Thu:
– Cô Thu, đọc cho mọi người nghe.
Trung úy Thu cầm tờ điện văn, mắt sáng lên, bà đọc lớn từng chữ:
“MỤC TIÊU MÔI HÔNƠ STOP. KẾT THÚC TỐT ĐẸP TẠI HONGKONG STOP. TOÀN BỘ CƠ SỞ STOP. ĐIỆP BÁO ĐỊCH BỊ PHÁ HUỶ STOP. HOAN NGHÊNH SỰ HỢP TÁC STOP. CỦA QUÍ CƠ QUAN AN NINH STOP. THIẾU TƯỚNG TRẦN LƯỢNG KÝ TÊN STOP.”
Đại Tá Phụ Tá reo lên:
– Thiếu Tướng Trần Lượng. Anh ấy lên tướng rồi à?
Đại Tá Chánh Sở gật đầu:
– Phải, anh Lượng đã mang lon tướng rồi. Hiện giờ còn ở Hồng Kông nghỉ phép. Anh Lượng bây giờ là sĩ quan cấp tướng trẻ nhất trong quân lực, mới có 28 tuổi. À chút xíu nữa quên, còn một cái điện tín nữa.
Vừa nói Đại Tá Chánh Sở vừa mỉm cười đưa bức điện cho Đại Tá Phụ Tá:
– Cái này anh phải đọc mới đúng.
Đại Tá Phụ Tá cầm bức điện, tự nhiên ông đưa tay gãi đầu giọng ngập ngừng:
“GỬI THƯỢNG SĨ SONG STOP. XIN ĐƯỢC BẮT TAY ANH MỘT PHÁT STOP. THIẾU TƯỚNG TRẦN LƯỢNG STOP.”
Cả phòng đều ồ lên cười. (Hết)
(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)