Anh cũng tham dự trò chơi mới nàng bày ra:
– Được lắm. Mở rộng tất cả ra. Sán sàng làm tất cả những gì anh bảo nghe. ?
Nàng khoái chí chịu khuất phục, thì thào:
– Vâng, em xin làm tất cả.
Rồi nàng nhắc lại:
– Vâng. Anh hãy làm tất cả những gì anh thích. Đừng hỏi em nữa: anh cứ làm đi?
Nàng muốn hoàn toàn không còn là mình, dâng hiến hết, muốn trở thành yếu đuối, hoàn toàn bất lực, nghe theo bấtcứ mệnh lệnh nào. Nàng thầm nghĩ có lẽ không có hạnh phúc nào lớn hơn là hoàn toà’n chịu khuất phục kẻ khác? Chỉ nội ý nghĩ này thôi cũng đủ làm nàng một lần nữa lăn tòm vào cơn khoái lạc cực điểm.
Rồi khi nàng đã trở thành nhưcon vậtbị nhừđòn, xương sống gẫy, chân tê liệt, nằm nhưmột con thú bị hạ dưới chân người thợ săn, nàng nói:
– Anh có tin em là người đàn bà anh muốn chưa?
Jean không trả lời, chỉ hôn vợ.
– Em muốn trở thành cái gì hơn thế nữa cơ?
– Mỗi ngày qua em đều tiến thêm cả.
– Anh có chắc như vậy không?
Jean cười tin tưởng. Emmanuelle yên tâm. Một luồng đêm tối chạy trong huyết quản, làm nàng tê dại đi, khép môi lại. Nàng ngạc nhiên thấy mình tự nhiên thết lên, dù không muốn:
– Chắc Marie-Anne đã làm đầu óc em lộn xộn.
Đến lượt Jean ngạc nhiên:
– Tại sao lại Marie-Anne?
– Con nhỏ ấy kỳ quái lắm.
Emmanuelle khôngmuốn nói nữa. Cái cây ấy đang tiếp tục tăng trưởng trong nàng, cành lá với rễ lan ra vô tận… Nhưng Jean đã bắt đầu cử động nhè nhẹ bên trong nàng:
– Em tin rằng cái cô bé ấy sẽ cho em biết mọi rắc rối của cuộc sống sao?
– Tại sao không nhỉ?
Jean thấy ý kiến của vợ ngồ ngộ:
– Em được thưởng thức tài nghệ của con nhỏ đó rồi phải không?
Nàng ngần ngừ một chút rồi trả lời, không cần biết chồng có tin hay không:
– Không.
Rồi nàng cười với một hình ảnh cũng không là sai chỗ trên những bờ mộng mơ của nàng.
– Thực ra em cũng muốn biết tài của nó?
Jean nói với giọng bao dung:
– Anh hiểu.
Rồi anh nựng nịu vợ.
– Này cô vợ ngoah của anh, em đang muốn làm tình với Marie-Anne phải không? Có phải em đang băn khoăn về chuyện đó không?
Emmanuelle lắc đầu tới lắc đầu lui theo’kiểu con người thường làm mỗi khi nhắm mắt mà vẫn muốn diễn đạt ý mình.
– Đâu có phải em chỉ muốn có thế thôi đâu. .
Jean chế riễu nhẹ nhàng:
– Cái cô bé này ngộ quá ta!
Nàng bĩu môi như một cô gái được cưag chiều và lời phản đối của nàng như từ nơi trũng của một đợt sóng nơi xa vẳng tới:
– Nhưng em có quyền muốn nhưvậy, phải không anh? Jean trút tinh khí vào nàng, ngạc nhiên sao lần này có thể vào sâu trong nàng đến như thế và lại sướng quá. Như vậy.
Hai người nằm dài ra, vai và háng chạm nhau. Nàng không nhúc nhích để giữ không cho một giọt tinh khí nào thoát ra: Jean nói:
– Ngủ đi em.
– Đợi một chút đã, anh…