VN88 VN88

Sự dâm tục của nàng Emmanuelle – Truyện 18+

Emmanuelle thấy chuyện Jean là pédérastre vô lý không thể chịu nổi.
Như đoán được ý nl~hĩ của nàng, Mario nhận xét:
– Cô không công bình chút nào.
– Nhưng hai trường hợp đâu có giống nhau!
Mario cười tủm đm làm Emmanuelle mất tin tưởng ở nhận định của mình. Mario hỏi:
– Cô có thích chồng cô ngủ với các phụ nữ khác không?
– Tôi không biết… Tôi phỏng đoán là có.
Mario giọng đắc thắng:
– Nhưvậy tại sao ông ta lại không nghĩ tương tự về cô và những người tình của cô?
“Dám thật là vậy,” nàng nghĩ thầm. Mario không đợi nàng trả lời, nói tiếp:
– Lấy một thí dụ khác: khoe đùi khoe vú đối với cô chỉ là một thói quen trong giới phù hoa, hay tại cô thấy kích thích khi khoe ra như thế?
– Dĩ nhiên là vì kích thích rồi!
– Về phương diện thân xác?
– Đúng vậy.
– Khi chồng cô hiện diện, cô có thấy bị kích thích hơn không?
Nàng nghĩ một chút rồi trả lời:
– Tôi tin là kích thích hơn.
Khi ngoan ngoãn ngồi cạnh chồng, khi một đàn ông thử dùng mắt luồn vào dưới xiêm y của cô, có khi nào cô mơ màng chính bàn tay hắn đang luồn lọt lục lọi cô không?
Nàng cười chấp nhận:
– Có thể chứ.
Nhưng dù vậy nàng cũng chưa dám chắc Jean thích thú một quang cảnh như thế. Mario cũng đoán vậy, thô dài.
– Cô Emmanuelle, cô còn phải học nhiều nữa…
Mario trở lại tấn công nàng, dùng ngay một kiểu dùng chữ của nàng:
– Nếu cô bảo chồng cô không muốn cô “lừa dối” ông, tại sao ông ta lại để cô đến đây tối nay một mình? Ông ấy có phản đối gì không?
– Không. Có lẽ anh nghĩ rằng đi ăn cơm tối tại nhà một đàn ông không có nghĩa là phải hiến thân cho đương sự.
Emmanuelle trả lời thoải mái, duyên dáng. Nàng không biết lối trả lời kiểu đó có tác động ra sao. Mario cô vẻ suy tư dữ dội. Khi tư tưởng nàng bắt đầu lang thang tới những bến bờ khác, thì anh hỏi: .
– Cô có sẵn sàng hiến . thân tối . nay không, Emmanuelle?
Đây là lần đầu tiên Mario gọi nàng bằng tên. Nàng cố giữ vẻ bình thản trước câu hỏi đó, và muốn chứng tỏ mình là con người tự do, nàng trả lời với giọng bất cần:
– Sẵn sàng chứ?
– Tại sao?
Nàng lại bối rối. Mario hỏi:
– Đàn ông tán cô có dễ dàng không?
Nàng thấy xấu hổ quá. Kiểu đối thoại này phải chăng chỉ nhằm hành hạ nàng sao? Nàng cảm thấy cần phải đề cao lại giá trị mình. Nàng cãi với một vẻ hăng hái hiếm có:
– Không, ngược lại là khác. Tôi đã nói với anb là tôi có nhiều người tình nữ, chứ không phải là nhiều người tình nam. Thú thật với anh…

Nàng nói thêm với một xúc động bất ngờ (và khó khăn bởi vì nàng không thích nói dối, và cốgắng tối đa tránh nói dối):
– Thực ra tôi chưa có một người tình đàn ông nào. Bây giờ anh đã hiểu tại sao tôi không có chuyện ngoại tình nào để kể cho chồng nghe chưa – tính cho tới lúc này?
Nàng nói câu chót với một nụ cười khó cho người khác giải đoán ý nghĩa.

Khi xác nhận mình là một phụ nữ chưa hề ngoại tình, nàng nghĩ cũng không sai sự thực cho lắm: liệu có thể gọi là tình nhân những gã đàn ông đã làm tình với nàng trên phi cơ không? Marie-Anne cũng đã đồng ý những gã đó không đáng kể. Chính nàng cũng nghi ngờ giá trị thực chất của cuộc phiêu lưu trên phi cơ ấy, và thấy rằng trong cơn khinh khoái trên trời cao và trong tình trạng chập chờn tỉnh thức giao hợp với mấy đàn ông ấy cũng chẳng tội lỗi hơn bao nhiêu so với việc mỗi lần giao hợp với chồng nàng lại tưởng tượng đó là một đàn ông khác.

Lần đầu tiên nàng ý thức mình có thể dám đã thụ thai với một trong những gã trên phi cơ: nếu đúng là vậy, thì nàng sắp biết rõ đến nơi. Nhưng sự kiện đó cũng chẳng có gì là quan trọng.

Trong khi đó Mario mỗi lúc một quan tâm đến Emmanuelle hơn:
– Cô có chếnhạo tôi không đấy? Tôi có cảm tưởng là cô vừa nói cô cũng thích đàn ông nữa, có đúng không cô?
– Đúng. Tôi chẳng đã lấy chồng là gì? Và ban nãy tôi đã chẳng nói với anh là tối nay tôi đã định hiến thân cho một người đàn ông không phải là chồng sao.
– Có phải là lần đầu cô làm vậy không?

VN88

Viết một bình luận