VN88 VN88

Sự dâm tục của nàng Emmanuelle – Truyện 18+

Đến trước xe, Ariane buông tay bạn, cột khăn lại trước ngực. Cô nhìn Emmanuelle với ánh mắt dò hỏi và chờ đợi. Một lần nữa Emmanuelle lại cúi đầu xuống vì nàng đang bối rối hoang mang thực sự. Ariane không nài nỉ. Cô cúi xuống hôn nhẹ lên má bạn, nói với giọng nhẹ nhàng.
– Này con chim xinhnhỏ, chúng ta sẽ gặp lại sau nghe. Ariane phóng lên xe, giơ tay chào rồi cho xe chạy. Khi Ariane đã đi rồi, Emmanuelle hối tiếc đã không làm gì để giữ bạn lại. Nàng vẫn muốn ngậm tiếp đôi vú Ariane. Nhất là muốn đôi vú ấy ép trên ngực mình. Đột nhiên nàng muốn trần truồng và Ariane cũng vậy, trần truồng tối đa có thể được. Nàng ao ước được vú chạm vú, âm hộ chạm âm hộ. Và nàng muốn được đôi bàn tay, cặp đùi của phụ nữ ve vuốt mình… Nếu lúc này Ariane quay trở lại. A! nàng hẳn sán sàng dâng hiến.

*
* *

Christopher đến vào ngày hôin ấy. Hắn trông trẻ hơn trong hình nhiều, có vóc dáng và nụ cười cởi mở của một tay chơi bóng bầu dục, với mái tóc lúc nào cũng bồng bềnh như có gió thổi mạnh. Emmanuelle ngay lập tức thấy tin cậy ở ông bạn chồng này, như tin cậy ở một bạn cũ lâu ngày. Khi dẫn đi giới thiệu vườn nhà, nàng vòng một tay ôm chồng, một tay nắm Christopher. Ngay từ đầu nàng đã giành khách ưu tiên cho nàng:
– Anh không được bắt anh Christopher lức nào cũng làm việc! Em muốn dẫn ảnh đi thăm những khlongs, cho anh thấy chợ của những tên trộm cắp…
Christopher thoái thác một cách vui vẻ:
– Nhưng tôi đâu có đến đây để nghỉ hè.
Christopher vừa vui vì gặp lại bạn cũ vừa vui vì bạn đã có vợ Hắn không dấu diếm lòng ngưỡng mộ đối với Emmanuelle. Hắn nhìn nàng từ đầu đến chân rồi nhiệt thành kêu lên:
– Cái tên thảo khấu Jean này đâu có xứng đáng với một nữ chủ nhân tưyệt vời như thế này.
Nàng đùa cợt:
– Thế lạicàng hay. Tôi sợ lấy mộtông chồng quá xứng đáng lắm!

Họ thức thật khuya đêm đó trong vui vẻ ồn ào, chỉ đi ngủ khi .cơn buồn ngủ chiến thắng Emmanuelle, làm nàng cụp mắt lại trong chiếc ghế bành rộng dưới tàn cây bông giấy của sân dưới nhà. Trời không mưa. Những con ễnh ương im tiếng. Những vì sao lấp lánh trong sáng như trong mùa khô. Giữa tháng tám lâu lâu mới có một ngày đẹp như hôm nay.

*
* *

Emmanuelle ngủ khỏa thân. Nhưng khi thức dậy ăn sáng với chồng ngoài bao lơn lớn của phòng ngủ, nàng mặc mộtchiếc áo ngủ rất ngắn trong những bộ nàng đã mua khá nhiều truởc khi rời Paris. Chiếc nàng mặc sáng nay trong suốt và có màu giống hệt da thịt. Phần trên hở cổ thật sâu và chỉ có ba chiếccúc cài ở thắt lưng. Gió thổi nhè nhẹ tung vạt áo lên. Emmanuelle đột nhiên cười:
– Trời đất! Em quên mất hôm nay nhà có khách. Để em vào mặc thêm cái gì.
Nàng toan đứng dậy nhưng Jean cản lại, ra lệnh:
– Em không thay quần áo gì hết. Em cứ như thế được rồi.

Nàng không phản đối vì thấy kể ra ăn mặc như vậy cũng được bởi vì nàng đã quen với bao nhiêu người nhìn nàng trần truồng rồi. Thái độ của Jean kéo dài thói quen thời thơ ấu của nàng, bởi vì ở nhà, cũng thật vô lý khi phải ăn mặc kín đáo khi ngồi ăn với bố mẹ. Thực ra nàng đã mua những áo ngủ nàychỉ vì tính thích đỏm dáng chứ không vì xấu hổ.

Trái lại, Christopher không thấy thoải mái như vợ chồng gia chủ. Ngồi đối diện Emmanuelle, anh không sao rời mắt khỏi cặp vú lấp loáng ánh sáng mặt trời, hai đầu nhọn đẩy căng lớp vải về phía trước nhưhai điểm máu. Khi nàng đứng dậy đưa bánh, trái cây, mứt cho anh, gió nhẹ ban mai thổi vạt áo lên để lộ chiếc rốn xinh và khi nàng tiến lại gần, phần tam giác dưới quần lót mỏng gần mặt anh đến nỗi tưởng như ngửi thấy mùi hoa muguet.

Anh không dám đưa ly trà lên môi nữa vì sợ mọi người khámphá ra tay mình đang run lên. Anh nghĩ một cách điên cuồng: “Mình làm sao đây nếu bây giờ phải đứng dậy? Hay nếu có ai kéo khăn trải bàn ra?”

Nhưng may mắn cho anh là’Emmanuelle trở vào phòng trước khi hai người đàn ông ăn xong. Do đó Christopher có đủ thời gian cho cơ thể mình dịu xuống bình thường.

*
* *
Hai người đàn ông đi ra ngoài đến giờ cơm tối mới trở về Emmanuelle không muốn ỏ nhà cả ngày một mình. Nàng lấy xe đi vào trung tâm thành phố. Trong một giờ liền, nàng lái không chủ đích, lạc lung tung, đôi khi dừng lại vào một cửa tiệm, hay sững người ra nhìn quang cảnh ghê rợn một người cùi trên vỉa hè, di chuyển giật lùi bằng hal cổ tay cụt, lết đôi chân bị vi trùng ăn cụt tới đầu gối trong cát bụi. Cảnh tượng này làm Emmanuelle xúc động đến độ không biết mở máy cho xe chạy.lại ra làm sao nữa. Nàng ngồi đó sau tay lái, như tê liệt tứ chi… Đúng lúc ấy nàng nhận ra một hình dáng quen thuộc vừa ra khỏi một tiệm Tàu. Nàng kêu lên một tiếng như cầu xin giúp đỡ:
– Beet
Cô gái quay lại, vẫy chào vui vẻ, tiến lại gần xe. Emmanuelle nói:
– Tôi đang muốn kiếm chị?
Vừa nói xong nàng đã thấy là mình nói thật,
– Vậy hả ! Emmanuelle thật may mấn khi kiếm ra tôi vì ít khi tôi lang thang ở khu này lắm.
Emmanuelle buồn bã nghĩ: “Bee chắc chắn không tin lời mình rồi.”
Nàng lên tiếng đề nghị với giọng khẩn cầu đến nỗi Bee trong một khoảng thời gian không biết trả lời sao:
– Chị Bee có muốn hai đứa mình đi ăn trưa cùng nhau không?
Bee đề nghị:
– Thếchị không thích tôi đưa chị đi thăm viếng những thắng cảnh địa phương sao? Gần dây có một tiệm ăn Thái ngoạn mục lắm. Để tôi mời chị nghe.
Emmanuelle bướng bỉnh: .
– Không, không! Để lần khác. Hôm nay tôi đã kiếm ra chị, chị phải để tôi đưa đi.
– Thế cũng được!
Bee mở cửa xe lên ngồi cạnh nàng.

VN88

Viết một bình luận