Đôi mắt xanh ngọc bích của cô bé mang một vê trìu mến đến độ làm Emmanuelle cảm động, nàng thì thào:
– Marie-Anne, tôi thật tiếc là em sắp đi xa.
– Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau mà. Em sẽ không quên chị đâu! Cứ yên tâm.
Hai người độtnhiên ngượng nghịu, trao đổi mộtcái nhìn thân hữu. Rồi Marie-Anne trở lại giọng cũ:
– Chị phải hứa là cư xử với chú Mario đúng như em dặn, phải không?
– Được rồi Nếu điều đó làm em vui lòng.
Lần đầu tiên từ khi quen nhau, Marie-Anne nghiêng đầu hôn nhanh lên má bạn. Emmanuelle giơ tay toan giữ cái đầu tóc óng ả ấy lại, nhưng Marie-Anne đã lùi ra.
– Sẽ gặp lại chị! Sáng mai em sẽ điện thoại lại trước khi ra đi. Và chị sẽ đến thăm em ở bờ biển.
Emmanuelle nói với giọng nho nhỏ.
– Được rồi.
– Bây giờ hai ta gia nhập vào đám khách khứa này đi.
Hai người đã tách khỏi đám đông để nói chuyện, bây giờ lại hội nhập. Emmanuelle đi hết nhóm này đến nhóm kia nhưng không để lôi cuốn dừng lại nơi nào. Nàng kiếm Ariane. Nhưng rồi chính Ariane lại nhìn thấy nàng trước. Ariane kêu lên:
– Cô thánh nữ đồng trinh đây rồi! Tôi cứ tưởng chị bị ma quỉ bắt nhốt đâu đó rồi chứ.
Emmanuelle để ý bà bá tước đã tránh dùng giọng thân mật với nàng trước mặt đám đông. Nàng trả lời theo cùng một giọng:
– Ngược lại thưa chị. Một ông hoàng của đêm tối đang so sánh tiếng cười của tôi với nghệ thuật vũ thoát y.
– Tay biết thưởng ngoạn mọi vưu vật trên đời ấy là ai vậy
– Tôi không biết họ, chỉ mới biết tên ông ta là Mario. Chắc chị phải biết ông ta là ai…
Ariane khựng lại:
– Ồ! cái anh chàng này. Đức hạnh của chị sẽ bị đe dọa nếu chị làmột cậu trai xinh đẹp kia.
– Chị muốn nói anh Mario là….
– Tôi không muốn nói xấu đương sự. Thế chàng đã trình bầy các lý thuyết của chàng cho chị nghe chưa? Tôi thấy là đương sự chưa tin chị lắm đâu: chàng thành thật với tôi hơn. Dù sao.đó cũng là một đàn ông tuyệt hảo và tôi rất thích đương sự.
Emmanuelle thất vọng, trả lời…
– Có thể anh đã dấu tôi thói xấu của anh bởi vì tôi đã gợi lên ở anh những ý thích khác chăng?
Nàng tức Marie-Anne đã dấu nàng tật ấy của Mario. Hay chính Marie-Amle cũng không biết luôn? Ariane cất cao giọng, đọc:
– Lasclate ogni sperangza, voi ch’entrate!”. Người hùng của chị giữ nguyên tắc lắm: hắn sẽ không để ai làm thay đổi tính chất cũng như con đường hắn đã chọn đâu.
EmmanueUe nói với giọng khoe khoang:
– Này, chị biết đấy, tôi đã làm hư hỏng thiếu gì kẻ! Nàng gần như tức giận. Vê gây hấn của nàng làm Ariane khoái chí, chọc giận thêm:
– Cái anh chàng Mario này thì tôi e chị vô phương thay đổi.
– Đợi rồi coi.
– Bravo! Ai mà cải tạo được Mario thì xứng đáng được tưởng thưởng huy chương vàng (Ariane hạ giọng xuống).
Nhưng nếu tôi là chị, tôi sẽ không hơi đâu mất công cho những chínhnghĩa không thể thực hiệnnổi. Vả lại đâu thiếu gì cách để tham dự vào các trò hào hứng của đương sự. Tôi nhắc lại lần nữa là có cả trăm đàn ông hấp dẫn không kém Mario đang chờ đợi chị “làm cho hư hỏng.” Nào bây giờ có muốn tôi giới thiệu cho vài gã không?
Emmanuelle nói:
– Không. Tôi thích những chiến thắng trong khó khăn kia.
Ariane nói với giọng châm chọc.
– Vậy thì chúc chị may mắn nghe?
Ariane lại nhìn nàng với cái vẻ ở câu lạc bộ thể thao ngày nào, rồi thì thào hỏi:
– Những ngày gần đây bồ hưởng đủ khoái lạc chứ?
Emmanuelle nói.
– Đủ chứ.
Ariane ngắm bạn một lúc trong ỉm lặng:
– Với ai.
– Tôi không nói đâu.
Nhưng đúng là chị có làm ớnh với ai đó, phải không?
– Đúng.
Ariane cười thân ái:
– Tối nay tôi đã chuẩn bị cho bồ một vụ, nếu bồ thích.
Không ngăn nổi tò mò, Emmanuelle hỏi:
– Cái chi vậy?
– Tôi không nói đâu.