VN88 VN88

Sự dâm tục của nàng Emmanuelle – Truyện 18+

Emmanuelle giận dỗi. Ariane mềm mỏng:
– Có hai chàng trai Paris chỉ ngưng ở đây có một ngày. Tôi sẽ cho bồ hưởng cả hai chàng trước tôi.
– Còn chị thì sao?
– Ô! Bồ nhớ để dành một chút cho tôi là được rồi.
Emmanuelle thấy vui trở lại, cười. Ariane hỏi:
– Bồ trần truồng dưới cái robe này phải không?
– Đúng vậy.
– Cho tôi coi nào.
Lần này đang ở trạng thái quá xúc động, Emmanuelle không thể từ chối. Hai người tách khỏi đám khách, ra sau một bình phong. Emmanuelle cầm vạt vay kéo lên. Ariane nói:
– Được lắm, mắt nhìn đăm đăm vào phần dưới bụng đen thẫm của bạn.

Emmanuelle cảm thấy cái nhìn của Ariane làm dịu cái giống của nàng xuống, như là có những ngón tay hay lưỡi chạm tới. Nàng ưỡn người ra trước như để cái nhìn của Ariane có thể liếm được chỗ đó. Anane ra lệnh:
– Cho tôi coi rõ hơn nữa đi!
Emmanuelle tuân theo nhưng chiếc robe không thể banh ra hơn. Ariane nói:
– Cởi luôn robe ra.
Emmanuelle gật đầu đồng ý liền. Nàng muốn trần truồng ngay ra. Hai đầu vú cứng nhưâm hộ nàng đều đang muốn dâng hiến. Nàng kéo hai cầu vai xuống, kéo núm fermeture dưới nách. Ariane kêu lên:
– Ôt Có người tới.

Phút mê hoặc tan biến: Emmanuelle như vừa ra khỏi một giấc mơ. Nàng khép vạt áo lại, lắc cho gọn mái tóc. Ariane nắm lấy tay dẫn nàng đến một chỗ khác xa hơn. Một người hầu xuất hiện mang theo một cái khay: cả hai đều lấy ly champagne và uống một hơi cạn.

Ariane gọi người hầu trở lại, đổi ly không lấy ly đầy. Emmanuelle đang khát. Hai người không làm gì hơn là nói chuyện với nhau, nhìn thẳng phía trước mà không thấy rõ những bóng hình đang vỗ vai nhau, cúi đầu chào nhau ồn ào Cả hai đều cảm thấy như nhiệt độ đã tăng hẳn lên. Có thể trời sắp nổi cơn giông bão.
– Bồ có tin sắp có bão không?
– Tin chắc.
– Nóng quá sức!
Emmanuelle nghĩ thầm “Chiếc robe này.sao nóng quá vậy”.
Một người ra dấu gọi Ariane và khi cô định quay đi Emmanuelle mới nhớ ra điều đang định hỏi:
– Ariane này, nàng níu gấu áo bạn .lại, chị có biết một cô gái Mỹ tóc đỏ, đỗ sẫm hơi ánh vàng không? Cô ta là em của một tùy viên hải quân…
– Bee? Ariane ngắt lời nàng.
Tim Emmanuelle đập mạnh. Nàng cho rằng nếu mọi người không ai biết cô gái Mỹ là chuyện thường, nhưng đang ở tâm trạng hỗn mang, nàng vẫn bực bội khi nghe Ariane hô ngay cái tên Bee. Nàng gật đầu:
– Đúng cô đó. Bee có mặt ở đây đêm nay không?
– Bee có được mời, nhưng tôi chưa trông thấy đâu.
– Nếu Bee được mời, sao cô ta lại không đến?
– Tôi không biết.
Ariane đột nhiên trở thành mơ hồ, lảng tránh vấn đề. Thái độ nàyítkhi cô có, làm Emmanuelle nhấn mạnh thêm: Theo chị Bee là loại người như thế nào?

– Nhưng tại sao bồ lại biết Bee?
Tôi gặp trong một buổi đến nhà Marie-Anne uống trà.
– A? vậy hả? Chẳng có gì đáng ngạc nhiên: đó là một trong những cô bạn của Marie-Anne.
– Nhưng chị có gặp Bee thường không?
– Khá thường.
– Bee làm gì ở Bangkok?
– Giống như bồ với tôi thôi: thích thì đến vậy thôi?
– Tại sao ông anh Bee lại nuôi cô ta để chằng làm gì cả vậy?
– Tôi không nghĩ là ông anh hải quân phải nuôi em. Bee nhiều tiền lắm. Bee đủ sức sống không cần một ai.

Câu nói chợt vang lên một cách buồn thảm trong Emmanuelle. Không cần một ai? Chắc chắn là vậy rồi.

VN88

Viết một bình luận