Mario chẳng buồn giảng câu nói của Ovide cho Emmanuelle hiểu, tiếp tục nói tiếp về nghệ thuật, đạo lý và khoa học mà anh coi là cái đẹp, cái thiện và cái thực ở đời bằng những ngôn từ trừu tượng và điển tích, đến độ nàng phải kêu lên:
Lối chứng minh của anh trừu tượng quá đi, anh Mario? Anh phải cho tôi những thí dụ dễ hiểu và có thể làm được.
– Hãy dùng tưởng tượng và nếu cần tạo những thái độ, những cuộc gặp gỡ hội ngộ bất ngờ, đó là một trong những nguồn gốc của dâm tình.
– Anh dùng chữ “bất ngờ,” phải chăng anh định nói chúng ta không tìm thấy khoái lạc trong những cái gì biết trước sao? Thếbộ dâm tình chỉ có ở những cái gì làm chúng ta sững sờ ngẩn ngơ sao?
– Tôi muốn nói là những cái gì không nằm trong thói quen. Một khoái lạc sẽ mất tính cách nghệ thuật nếu đó là một khoái lạc thường nhật. Dâm tình thực sự nằm ở những cái gì bất thường.
– Nhưng khi đưa dâm tình thành một thứ đạo như anh nói, thì dâm tình cũng hết hấp dẫn phải không? Dám dân Mura coi việc làm tình chẳng thú vị gì hơn việc làm bếp đâu có phải không?
– Đó không phải là kết luận tôi tìm thấy từ bản tường trình của Quentin. Theo tôi, dân Mura trở thành bậc thầy trong nghệ thuật ân ái từ lúc nhỏ, đương nhiên suốt đời họ biết hưởng thụ tối đa thứ khoái lạc này… Cô đừng quên là chúng ta bây giờ đang là tù nhân của những tín điều thời đại, và những thứ này thì tương đối lắm. Cứ lấy chiều dài của gấu váy đàn bà thì rõ: lúc mới ở tới mắt cá đã kêu là
khiêu dâm, lúc hở nửa đùi mới coi là đúng mốt. Những gì chúng ta coi là dâm tình bây giờ không chắc còn là như thế đối với thế hệ sau. Nhưng cũng như gấu váy thôi, khi để hở nửa đùi bị chê là khiêu dâm thì chỉ có nghĩa là cái ngắn bất ngờ ấy là kích thích, khi quen rồi thl lại thấy bình thường. Lại phải có cái mới bất ngờ khác mới là dâm tình. Nói thế này cho cô dễ hiểu: một ông chồng giao hợp với vợ trước khi ngủ thì có gì là dâm tính không, trong khi vào buổi sáng trước khi ăn sáng cùng bốmẹ cậu anh trai xịtmột bình tinh khí vào cô em gái nhỏ… thì lại khác. Nói giản dị, cái gì đã được phong tục chấp nhận, thì dâm tính mất đi. Lúc đó con người lại phải đi kiếm một cái gì mới.
– Nếu anhMario nói dâm tính cần những cái gì lạ lùng, mới mẻ, bất ngờ thì tôi e rằng một ngày kia dâm tính sẽ biến mất sau khi con người cái gì cũng làm hết.
– Này cô bạn xinh đẹp, cô quên rằng từ đã lâu rồi con người có sáng tạo thêm gì đâu. Nhưng cũng không sao bởi vì dâm tính vẫn có thể do cá nhân thực hiện ngay trong lòng một xã hội thanh giáo nhất. Cô thấy đó: các luật lệ thi ca đã được phổ biến từ rất lâu, nhưng điều đó đâu cấm một thi sĩ trẻ khám phá lại từ đầu mọi bí mật của thi ca?
Emmanuelle gật đầu đồng ý. Mario tiếp tục:
– Giá trị của một tác phẩm nghệ thuật bất kể loại nào, không phải là làm mới lịch sử, mà là làm vì chính bản thân người nghệ sĩ. Khác với các phátminh của khoa học, những phát minh mới của nghệ thuật không sợ trùng hợp với những gì của quá khứ! Lấy thí dụ nhưcon ngựa chắng hạn, người sống trong hang động Lascaux hay người Trung Hoa thời cổ đã vẽ thiếu gì, nhưng điềụ đó đâu có cản nghệ sĩ thời sau vẫn cứ vẽ ngựa, phải không côl Vấn đề cho người nghệ sĩlà có người khác thưởng ngoạn công trình của mình hay là không. Không thể có một nghệ thuật viên mãn nếu không có người coi.
Mario nhìn dò xétphản ứng của Emmanuelle. Nàng bất động. Mario nói tiếp: ,
Những đứa trẻ Mura ấy làm tình tnlớc mặt bạn bè, trước mặt những khách viếng thăm. Nếu chỉ có một đôi nam nữ trong phòng riêng hoài, hẳn đôi trẻ sẽ chán trò đó mấy hồi. Cô có lý khi nói rằng thói quen làm giảm khoái lạc. Vậy cô có thấy cái nhìn của kẻ khác lúc ấy sẽ làm mở ra những chân trời mới không? Giọng Mario bỗng trở thành kiểu cách cầu kỳ:
– Đến một điểm nào đó cô sẽ thấy một luật thứ hai của dâm tình: dâm tình đòi hỏi sự không tương xứng, một thứ asymétrie.
– Anh nói cái chi? Nhưng luật thứ nhất là cái gì tôi quên rồi.
– Luật thứnhất là phải bất thường bất ngờ. Nhưng như tôi đã nói với cô, đó mđi chỉ là những luật nhỏ thôi. Còn luật tổng quát, lưật cần và đủ cho đâm tính, thì quá giản dị đi.
– Là bất cứ thời gian nào không khoái lạc, không ở trong vòng tay những người ớnh luôn luôn đổi mới, đều là những thời gian bỏ phí. Có đúng thế không anh Mario? Gần đúng như thế. Dù rằng tôi thấy chữ cô dùng “luôn luôn đổi mới” không ổn cho lắm. Nói như thế có nghĩa là cô luôn luôn phải thay đổi người tình, và làm như vậy là lỗi lầm. Khoái lạc đâu nằm ở điểm nhân gấp bội số người tình lên đâu. Làm như vậy ta vẫn sống trong một không gian chật chội như thường.
Emmanuelle nhăn mày, cắn ngón tay cái, biểu lộ sự tập trung tối đa để tìm hiểu vấn đề. Mario thấy vậy, thích thú nói tiếp:
– Tôi biết cô nhấn mạnh- đến chính sự sướng do làm tìnhmanglại, nhưngtôi có làmphiềncô không nếu tôi nhấn mạnh tới sự quan trọng của nghệ thuật sướng?
Emmanuelle nói với giọng hòa giải:
– Cũng được! Tôi đồng ý chúng ta không nói tới “sướng một cách nghệ thuật”nữa mà là “nghệ thuật sướng, ” một thứ art de iouir. Tôi trích câu này chắc anh thích: “Tấtcả thời gian khôngsửdụng cho nghệ thuật hưởng thụ cái sướng trong những vòng tay người tình mỗi ngày một nhiều hơn, dều là thời gian bỏ phí.”
– Bravo? Cô có tài tổng hợp, công thức hóa ý tưởng. Cô nên vận dụng thêm khả năng này. Một ngày kia dám tôi nhờ cô soạn một cuốn danh ngôn tục ngữ.
Mario không có vẻmuốn nói đùa, nhưng Emmanuelle cười thích thú. Nàng có quan tâm nhiều đến những gì nàng nói đâu. Nhưng Mario đòi hỏi nàng phải chú ý hơn:
– Tôi đề nghị cô hiểu “trong vòng tay người tình” theo một nghĩa rộng hơn, không bắt buộc hiểu theo nghĩa đen. Phải hiểu thêm là trong tầm nhìn của người tình, trong tầm nghe (dù sau một cánh cửa hay qua đường điện thoại), qua thư tín trao đổi hay cả sự ám ảnh của hình ảnh người tình trong tâm trí mình nữa… Nhưng thôi, chúng ta chẳng nên lang thang vào cõi ngữ pháp thêm làm gì.
– Nhưng dùng từ “nghệ thuậtyêư’nghe vẫn dễ thương hơn “nghệ thuật sướng” chứ, phải không anh?
– Dễ thương hơn là cái chắc, nhưng thiếu chính xác. Tôi đã nhượng bộ cô thêm vào chữ “sướng, ” cô đã nhượng bộ tôi thêm vào chữ “nghệ thuột, ” như vậy là đạt lắm rồi, chẳng nên đôi co nữa. Nhưng động từ “yêư’ mơ hồ quá. Lại giới hạn nữa: muốn yêu, phải có ít nhất là hai người. Trong khi người ta có thể sướng một mình.
– Chắc chắn là thế rồi, Emmanuelle nói.
Mario nhấn mạnh thêm:
– Hơn nữa, phải biết sướng mộtmình. Vương quốc của dâm tình sẽ mãi mãi đóng cửa đối với những ai không biết cách mở những cánh cửa của cô đơn.
Anh nhìn nàng một cách nghiêm trang:
– Tôi phỏng đoán cô biết cách làm tình với chính cô chứ?
Nàng gật đầu. Anh hỏi thêm:
– Cô có thấy thích không?
– Thích lắm.
– Thế cô có làm luôn luôn không?
– Luôn luôn.
Nàng không hề cảm thấy xấu hổ khi tuyên bố như vậy. Nhất là chính chồng nàng đã khuyến khích chuyện này. Đối với anh, thủ dâm hay đi tắm cũng nhưnhau, chẳng việc gì phải dấu diếm. Cũng bởi biết chồng thích ngắm mình táy máy sướng lấy, nàng hay là công việc này khi có mặt anh. Đến độ chuyện thủ dâm đối với nàng dần dần cũng đã trở thành một bổn phận vợ chồng như mọi bổn phận khác vậy Mario kéo dài giọng:
– Như vậy thì cô chắc chẳng quan tâm đến luật bất cân xứng đâu nhỉ?
– A? Quả thực đúng vậy? Tôi quên béng mất những luật dâm tình của anh. Luật bất ngờ thì tôi hiểu rồi. Còn luật bất cân xứng là cái chi vậy?
– Một lần nữa tôi xin dùng hình ảnh khoa học để diễn tả: chủ nghĩa dâm tình muốn xuất hiện cũng phải hội đủ các yếu tố đã làm xuất hiện tất cả mọi sự sống.
Mọi người đã dạy cô biết rằng để tạo thành một tế bào, phải có rất nhiều phân tử protein. Mà những phân tử này có cấu trúc rất là bất cân xứng. Không có một đời sống nào cao hơn vật chất vô tri nếu không có một sự mất quân bình khởi
đầu Chủ nghĩa dâm tình cũng vậy. Nói chung, sự sống, trong đó có dâm tình, rất ky sự quân bình.
Bàn tay dài của Mario vẽ một vòng tròn trước mặt:
– Dù thế nào chăng nữa, nếu chúng ta muốn dâm tình là một nghệ thuật có quần chúng thưởng ngoạn, thì phải có sự bất cân xứng. Thí dụ nhưkhi làm tình thì số người tham dự phải là một số lẻ.
– Ồ !
Emmanuelle thốt lên với vẻ thích thú hơn là bị sốc.
– Chắc chắn phải là vậy. Thí dụ: một là số lẻ: kẻ thủ dâm vừa là diễn viên vừa là khán giả. Bởi thế thủ dâm có dâm tính rất cao: đó là một tác phẩm nghệ thuật. Đó là thứ tình yêu mà người ta có thể chỉ cần có một người:
” Một trinh nữ tự ôm ấp lấy mình,
Ghen tuông hả… nhưng ghen với ai đây?”
Mario có vẻ mơ màng một lát trước khi nói tiếp:
– Ngoại tình cũng có dâm tính cao. Bộ ba của một vụ ngoại tình làm mất vẻ buồn chán của một lứa đôi. Đối với lứa đôi, chỉ có dâm tính nếu cộng thêm một kẻ thứ ba nữa. Và cũng may cho loài người là ít khi thiếu kẻ thứ ba này lắm? Nếu kẻ thứ ba không có mặt cụ thể, thì đương sự cũng hiện diện trong tâm trí của hoặc vợ hay chồng. Trong khi .. làm tình với chồng, chắc cô đã có lén tưởng tượng đó là một đàn ông khác rồi chứ? Khi cô nhắm nghiền mắt trong khi giao hợp với chồng, cô có thấy thật thú vị khi tưởng tượng đó là một ông bạn của gia đình, chồng của một cô bạn thân, một người đàn ông gặp tình cờ ngoài đường phố, một ngôi sao màn bạc, hay người tình của thuở thiếu thời không? Trả lời đi! Cô có thích vậy không? Cô có làm như thế khôn?