Mario đồng ý với giọng buồn thảm:
– Quả thực là vậy. Nhưng tinh thần con người thì vô giới hạn. Vấn đề chính là tinh thần khôngbao giờ thỏa mãn, chán bứ.
– Nếu tôi hiểu ý ảnh thì muốn giữ cho tinh thần thức tỉnh, tôi phải làm tình không’ngừng nghỉ phải không?
Mario bực bội:
– Không bắt buộc phải là thế. Vấn đề không phải là làm tình, mà là cách thếlâm tình. Chính động tác giao hợp, dủ có lập đi lập lại đến vô cùng, cũngkhông mang lại dâm tính Bất quá mang lạl sự no chán thôi. Nếu cô hiến thân liên tục cho hai mươi đàn ông xếp hàng đợi đến lượt, có thể cô có một ngày vui thú khó quên, nhưng cũng có thể cô sẽ chán ngấy. Tất cả tùy thuộc vào khoảng khắc, vào những gì trước đó và những gì cô chờ đợi sau đó. Bởi thế khó có luật lệ về địa hạt này. Muốn đến mức dâm tính toàn hảo, cô có thể chọn ngày hôm nay nằm ngửa ăn sẵn, kệ cho hết đàn ông này kếtiếp đàn ông kia, không buồn nhìn mặt ai hết. Rồi một ngày khác, cũng vẫn với hai mươi đàn ông ấy, cô bắt mỗi gã làm ớnh với cô một kiểu khác nhau.
Emmanuelle chế riễu:
– Ba mươi sáu kiểu phải không?
– Phi lý. Dâm anh đâu phải là vấn đề kiểu cọ ? Dâm tính xuất hiện từ một bầu khí. Kiểu thích hợp là kiểu hợp với cấc vòng xoắn trong não cô ấy. Hãy làm anh với cái đầu của cô ? Hãy lấp đầy đầu cô với tất cả những cơ phận nam trên thế gian và những khoái lạc họ có thể mang lại. Làm sao cho mọi cuộc giao hợp vừa là hiện tại vừa bao hàm quá khứ lẫn tương lai. Tương tự như khi cô đang làm
tình thì không phải gã đàn ông đang xuyên vào cô mang lại vẻ duyên dáng hấp dẫn, mà chính cái gã đàn ông thứ hai đang cầm tay cô hay đang đọc cô nghe một đoạn văn của Homère.
Emmanuelle phá lên cười, nhưng trong thâm tâm nàng bị xúc động hơn là nàng có thể công khai chấp nhận:
– Cứnghe anhthì khi chồng tôi muốn làm tình, tôi phải nói: Không được đâu anh, chúng ta chỉ có hai đứa à!
Mario nghiêm trang trả lời:
– Cô phải thực tếtrong trường hợp này. Tôi đã nói với cô rồi, khi không có người thứ ba hiện diện bằng xương bằng thịt, thì cô dùng trí tưởng tượng tạo ra.
=== TruyenViet.com ===
Điều gì chứ điều này thì Emmanuelle đồng ý lắm. Quả thực mọi’sự đã là vậy cho tới nay, mang lại cho nàng khoái lạc lớn nhất: khi Jean xuyên dương vật vào nàng, nàng bắt đầu chơi trò tưởng tượng chuyển hết từ đàn ông này sang đàn ông khác. Nàng chỉ.bắt đầu chơi trò như vậy sau khi Jean đã làm tình với nàng lần thứ tư hay thứ năm chi đó. Thời kỳ đầu, thỉnh thoảng nàng mới chơi trò tưởng tượng như vậy, coi như một phần thưởng đặc biệt: Nhưng rồi mỗi ngày một thường xuyên hơn. Còn bây giờ thì kể như đêm nào cũng thế. Và quả thực là thú vị! Bây giờ thì nàng hối hả chờ đợi phút Jean đút vào nàng, không phải chỉ vì thèm muốn thân xác, mà còn là để nàng bắt đầu một cuộc tình tưởng tượng với một người đàn ông nào đó, làm với hắn đủ mọi thứ trong thực tế nàng chỉ nghĩ đến chứ không dám làm.. Khoái lạc của nàng tăng gấp bội, và do đó làm tăng khoái lạc cho cả Jean: mỗi một ngày qua, nàng càng trở thành một người vợ nóng bỏng nhục tình. Nàng tự hứa kể từ nay sẽ tiếp tục như thế nhưng sẽ tuân theo luật bất cân xứng Mario đã nêu ra: “kẻ thứ ba” phải là thứ không cân xứng với nàng. Quyết định này làm nàng xốn xang đến độ mong có Jean giao hợp ngay bây giờ để có thể thả trí tưởng tung hoành với kẻ khác.
Nhưng kẻ khác đây là ai? Nàng tự hỏi vậy. Chắc chắn không phải với Mario rồi, với cái ông này thì chả hào hứng gì Với Quentin.
Nàng chế nhạo:
– Vào giường bây giờ tôi phải cần thận không gợi tới hai bóng ma một lúc. Bởi vì cộng chung tôi với Jean là thành bốn. Số cha~n là hỏng bét, như anh nói.
Mario cười:
– Không, bốn như thế vẫn là mất cân xứng vì đâu có thể chia làm hai cặp. Dĩnhiên tôi không khuyên cô bao giờ làm tình bốn người một giường mà lại chia làm hai cặp. Như thế không có gì đáng chán hơn. Hãy để cho quí vị trưởng giả chơi cái trò ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta ky con số bốn. Bốn cũng hào hứng lắm nếu ta biết chia ra làm một với ba. Với tám người cũng vậy nếu là hai đàn bà và sáu đàn ông: như vậy còn hào hứng hơn vì có thể mở đầu bằng mộtphụ nữđược tới ba đàn ông phục vụ rồi sau đó tha hồ mà biến hóa.
Emmanuelle cố tưởng tượng ra quang cảnh ấy. Mario cười:
– Tôi đồng ý với cô là sự giản dị cũng có quyến rũ của nó, và cách giao hợp thú vị nhất cho một phụ nữ – như cô đưa ra vừa rồi – hiến thân đồng thời một lúc cho hai đàn ông (Emmanuelle nhíu mày ngạc nhiên vì tự dưng bị gán là mình đã đưa ra ý kiến ấy). Mộtphụ nữcó goutchắc chắn sẽ thấy kiểu làm tình này là hoàn hảo nhất, thú vị nhất. Làmtình với một đàn ông hay với hai đàn ông một lúc khác hẳn nhau, như rượu đế khác rượu champagne vậy.
Mario cầm chai magnum lên rót mời Etnmanuelle. Nàng nhấp một chút thứ chất lỏng nâu vàng này, tâm hồn xúc động. Mario không rời mắt khỏi nàng.
– Trong vòng tay một người đàn ông thôi, người đàn bà kể như bị bỏ rơi một nửa. Nếu trong tâm trí cô có thể sắp xếp cho cả chuỗi đàn ông kế tiếp nhau đến, thì trên thực tếthân thể cô vẫnbỏ trống phân nửa nhưthường, trong khi chẳng có lý do gì mà không lo cho xúc cảm của cả toàn thân cô… Một đàn ông thôi thì không thể vừa lo cho phần đầu vừa lo cho phần chót được, do đó cần phải có hai mới
đủ giải quyết toàn thân thể cô. Khi cả hai gã cùng rên lên mà sướng với hai miệng trên dưới của cô, hẳn lúc đó cô phải cảm thấy bằng lòng mình là đàn bà và là sắc đẹp chứ?
Mario lễ độ hỏi nàng:
– Chắc cô thích như vậy chứ?
Emmanuelle hạ mắt xuống, ho nhẹ. Mario cương quyết hỏi cho bằng được:
– Tôi muốn nói: làm tình với hai đàn ông. Không phải trong mơ nữa…
Nàng chọn giải pháp ngay thẳng:
– Tôi không biết.
Mario ngạc nhiên:
– Tại sao cô lại không biết?
– Tại chưa bao giờ thử cả.
– Thật vậy sao? Và tại sao lại không?
Nàng nhún vai. Mario hơi cằn nhằn:
– Có phải cô chống đối lối làm tình này không?
Vẻ mặt Emmanuelle mang một vẽ khó đoán. Mario để im lặng kéo dài làm cho nàng lúng túng thêm. Nàng cảm thấy anh nhưkết án nàng về một tội lỗi gì đó không thể cắt nghĩa đối với tinh thần. Đột nhiên Mario hỏi:
– Tại sao cô lại lấy chồng?
Nàng không biết trả lời làm sao. Nàng có cảm tưởng như kẻ bị bịt mắt trong trò chơi bịt mắt bắt dê rồi có người nắm lấy hai vai quay tròn nhiều vòng cho mất định hướng. Mắt bịt kín, hai tay giơ ra phía trước, nàng không dám tiến về phía nào cả vì sợ rơi vào bẫy. Nàng không dám thú nhận đã lấy Jean vì yêu chàng -hay vì thú vị được làm tình với chàng. May mắn thay một ý kiến xuất hiện đáp ứng đúng được với tình thế. Nàng nói:
– Tôi là dân lesbienne.
Mario nháy nháy mắt, nói với giọng tán thưởng:
– Hay?