Nhưng rồi anh nghi ngờ:
– Cô vẫn thích đàn bà từ trước tới giờ, hay chỉ thích trong lúc còn nhỏ thôi? Emmanuelle trả lời:
– Từ trước tới giờ tôi vẫn cứ là vậy.
Vừa nói xong nàng đã cảm thấy một cơn buồn bất ngờ xâm chiếm tâm hồn mình. Nàng có nói thật không đấy? Nàng còn có thể ôm chặt một thân thể phụ nữ trong vòng tay nữa không? Mất Bee, nàng đã mất tất cả…
– Chồng cô có biết tật này của cô không?
– Dĩ nhiên anh biết chứ. Vả lại ai mà chả biết. Điều đó đâu có bí mật gì. Tôi tự kiêu là chỉ thích yêu các cô gái đẹp và được các cô gái đẹp yêu.
Nàng cảm thấy phải ra cái’điều thách thức, nhưng làm vậy chỉ buồn thêm thôi.
Mario đứng dậy, đi lại trong phòng. Anh có vẻ bốc lắm. Anh trở lại cầm tay Emmanuelle dẫn đến divan ngồi rồi quì xuống chân nàng. Nàng ngạc nhiên khi thấy anh hôn nhẹ lên đầu gối rồi vòng tay ôm lấy đùi nàng. Anh thì thầm đọc với giọng cảm động:
– “Phụ nữ nào cũng đẹp cả. Chỉ phụ nữ mới biết yêu. ở lại với chúng tôi đi, Bilitis! ở lại di. Nếu em có một tâm hồn nồng nhiệt, em sẽ thấy vẻ đẹp của thân thể các người tình nữ như trong một tấm gương.”
Emmanuelle nghĩ với một chút mỉa mai rằng nàng không hên một chút nào cả: đã đâm đầu đi yêu một cô gái không hẳn lesbienne và bây giờ lại dăng mắc với một gã đàn ông hoàn toàn chỉ thích con trai!
Nhưng Mario đã lấy lại được vẻ dáng uể oải, tiếp tục hỏi:
– Cô có nhiều người tình gái không?
– Chắc chắn rồi?
– Có đủ cho cô thỏa mãn không?
Emmanuelle nhất định không để chuyện với Bee ám ảnh làm hóng buồi tối hôm nay. Nàng khẳng định:
– Tôi thích thay đổi bồ luôn luôn.
Chuyện đó có dễ không côl ..
– Không khó đâu. Chỉ việc đề nghị là xong.
Có người từ chối không?
– Làm gì!
Emmanuelle ra cái điều khinh bạc. Nhưng bắt đầu chán cái trò bịa đặt này (nàng muốn trở lại tính tình giản dị và ngay thẳng của mình). Nhưng mà, nàng đính chính với một nụ cười sung sướng:
– Cũng có những cô không chịu để tôi chinh phục. Nhưng kệ họ chứ?
Mario đồng ý:
– Đúng vậy. Nhưng còn cô? Đàn bà khác có dễ chinh phục cô không?
– Ồ ! Dễ chứ. Tôi thích buông thả?
Nàng cười thú nhận:
– Nhưng với điều kiện các phụ nữđó phải thực sự xinh đẹp Tôi ghét những người xấu xí lắm.
Mario khen ngợi:
– Cô có tâm tính tuyệt hảo.
Mario quay trở lại vấn đề anh đang quan tâm:
– Cô nói chồng cô biết chuyện cô giâo hợp với các bạn gái. Thế ông ta có tán đồng không?
– Không những tán đồng mà còn khuyến khích nữa. Chưa bao giờ tôi có nhiều bạn gái đến nhưthế kể từ khi đi lấy chồng.
– Ông ta không sợ những vuết ve của các bạn gái làm cô chán ông sao?
– Anh nghĩ gì lạ vậy? Làm tình với đàn bà khác với làm tình với đàn ông chứ. Đâu có lấy cái này thay cái kia được cần có cả hai chứ. Nếu chỉ thích có phụ nữkhông thôi thì còn thiệt thòi hơn là chỉ thích có đàn ông.
Ngay lập tức lập trường phân minh và vẻ tự tin của Emmanuelle làm Mario phải nể vì. Anh dò hỏi một cách thận trọng:
– Tôi phỏng đoán là chồng cô cũngbiếthưởng ké nhan sắc của các cô bồ của cô.
Emmanuelle nở một nụ cười tinh quái, đùa cợt:
– Chính các cô bồ của tôi mơ được làm tình với ông chồng tôi.
– Cô không ghen à?
– Ghen thì khôi hài quá ?
– Cô có lý: chia nhau xài chung tăng thêm khoái lạc cho cô. Mario gật đầu, như nhớ lại những hình ảnh hấp dẫn trong quá khứ. Về phía Emmanuelle, nàng hồi tưởng lại những thân thể trần truồng của các bạn gái, sờ êm dịu và đẹp biết bao? Nàng mải mơ màng không nghe rõ câu sau cùng của Mario:
– Còn ông ấy?
Emmanuelle mở to mắt:
– Ông nào?
– Ông chồng của cô. Ông ta có cung cấp nhiều bạn trai cho cô không?
Nàng bị sốc tối đa, phản đối:
– Cái gì! Làm gì có chuyện đó?